truyện tổng tài chỉ yêu mỗi vợ

- Phong tổng!
Từ vô xe pháo, một đằm thắm hình ảnh to lớn với cái áo vest black color, từng đường chỉ may được design chi tiết, quý phái bước ra phía bên ngoài.
Đôi chân thon nhiều năm được quấn vày quần âu black color, khuôn mặt anh tuấn tuy nhiên giá buốt lùng ko chút xúc cảm, toàn đằm thắm lan đi ra khí hóa học cao quý của một người nam nhi quyền lực tối cao.
Ngay ngay tức thì, dương vật cute bại liệt chạy cho tới ôm chân của những người nam nhi bại liệt.

- Baba!
Người nam nhi khẽ nhíu mi nhìn cậu đàn ông nhỏ nhỏ nhắn đang được bám lấy phần ống quần của tôi rồi liếc ánh nhìn sắc giá buốt về phía đám vệ sĩ.
- Ai trả tè thiếu hụt gia tới?
Tất cả người xem người nào cũng hoảng ngại khi bị ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao quét tước qua quýt, tuy nhiên tè thiếu hụt gia tiếp tục nhanh gọn níu lấy áo vest của những người nam nhi.
- Baba, là con cái yêu sách sắp tới đùa bại liệt, baba chớ trách cứ tội bao nhiêu chú ấy.
Nghe con cái thưa vậy, ánh nhìn Phong Duật Thần cũng vơi dần dần, anh cúi đầu xuống nhẹ dịu thưa với con:
- Theo chú vệ sĩ về mái ấm mau!
- Không, con cái ứ Chịu đâu.
Hôm ni con cái sắp tới nhằm dò thám mami mang đến baba bại liệt.
Khi nãy con cái tiếp tục tìm kiếm ra người phù hợp rồi, là chị bại liệt.
Cậu nhóc cute chỉ tay về phía Phương Hân đang được đứng bất động đậy nãy giờ, chủ yếu cô cũng ko thể load nổi chuyện gì đang được xẩy ra trên đây.

Bạn đang xem: truyện tổng tài chỉ yêu mỗi vợ

Xem thêm: thời niên thiếu của anh và em

Nhìn người nam nhi anh tuấn lênh láng quyền lực tối cao bại liệt, dường như như anh tao đó là tổng tài mới mẻ của công ti, khi nãy còn nghe người xem gọi là Phong tổng.
Còn cậu nhóc bại liệt, là đàn ông của anh ấy tao sao?
Phương Hân vẫn đứng bất động đậy nhưng mà tâm lý, ko hề biết ánh nhìn của Phong Duật Thần tiếp tục bịa đặt lên trên người bản thân kể từ khi này.
Anh khẽ nhướn mi, nhìn cô từ trên đầu cho tới cuối như đang được Reviews gì bại liệt.
Lúc nhìn thấy được ánh nhìn bí ẩn của những người nam nhi trước mặt mũi, Phương Hân mới mẻ ngẩn người đi ra, cô vội vàng xua tay:
- A...hiểu lầm, hiểu nhầm thôi.
Cậu nhóc ngay tắp lự chạy cho tới bắt lấy tay cô, kéo cô về phía baba của mình:
- Chị ơi, lần thứ nhất nhìn chị là con cái tiếp tục vô cũng thích rồi.
Khi nãy con cái phun súng nước lên trên người chị, cũng đơn giản nhằm chị theo đòi con cái sắp tới gặp gỡ baba thôi.
Hihi.
A, loại xưng hô gì nhưng mà bí ẩn vậy? Gì nhưng mà chị với con?
Phương Hân nở nụ mỉm cười méo mân mê, kế tiếp xua tay:

- Nhóc con cái à, chị tiếp tục bỏ lỡ mang đến cho nhóc chuyện ngày ngày hôm nay.
Nhưng nhưng mà, về sau chớ tự động tùy tiện nhận u như vậy nhá, u nhóc tiếp tục buồn bại liệt.
Rồi cô liếc nhìn Phong Duật Thần, lễ quy tắc cúi đầu rồi mới mẻ tách lên đường.
Cậu nhóc ngay tức thì quấy lên, mong muốn xua đuổi theo đòi Phương Hân mang đến vày được:
- Huhu chị chớ sở hữu lên đường nhưng mà...Baba ơi, mau xua đuổi theo đòi mami lên đường huhu...!