nhân sinh hữu nhất niệm

Thành phố B từ trước đến giờ vẫn luôn luôn là vũng nước đục. Nơi đây xẩy ra quá nhiều việc giành giật dành riêng quyền lực tối cao, người bên trên giẫm kẻ bên dưới, kẻ dưới lại giẫm kẻ bên dưới rộng lớn. Trong số cơ, Trần gia, Giang gia, Diệp gia, còn tồn tại Tư Mã gia nằm trong Cố gia là “ngũ đại thiết bản” của thành phố Hồ Chí Minh B, vinh quang nhiều đời, lợi ích trước đó chưa từng nhằm vuột ngoài tầm tay với.

Trần Gia Dịch là con cái con cháu Trần gia- gia tộc vinh quang quẻ vì tham gia trận mạc nhiều năm.

Bạn đang xem: nhân sinh hữu nhất niệm

Ông nội Trần năm cơ lưu giữ chức Thiếu tướng mạo lục quân, uy nghiêm khôn nằm trong, trong tương lai vì thế tuổi hạc già nua mức độ yếu hèn mới nhất buông cương tách ngựa.

Ba Trần lúc này tiếp nối nhau Trần lão thái gia, là Thượng tá Phòng ko cóc quân, vinh danh tinh xiết.

Nhưng trái ngược ngược với truyền quá thân phụ ông, Trần Gia Dịch lại lội nhập “vũng nước lầy”, nằm trong Cố gia giành giật thủ một địa điểm nhập cỗ máy chủ yếu trị nhà nước.

Giang Trạch ngước đầu nhìn toà chung cư cao chọc trời, trong lòng ko rõ ràng ngũ vị phân giành giật.

Năm cơ, anh, Minh Viễn, Trần Gia Dịch nằm trong Tư Mã Tuệ, vớ cả đều theo đòi xua ước mơ ráng dao phẫu thuật.

Nhớ ngày nguồn vào nhận phòng nghỉ ngơi KTX, Trần Gia Dịch là tên gọi nhóc đào hoa nhất chống, vẫn luôn luôn kiêu hãnh vỗ ngực xưng thương hiệu, bắt nghiền quý khách đều phải gọi hắn là Bác sĩ Trần- tuy nhiên tới cả nửa chữ bẻ song về ngành Y hắn còn ko biết rõ.

Giang Trạch còn ghi nhớ rõ ràng, khi đó anh nằm trong Minh Viễn đều cảm thấy vô vị nằm trong mỉm cười ha ha, chỉ mất Tư Mã Tuệ nhì đôi mắt trị sáng sủa, ngưỡng mộ tuy nhiên nhìn Trần Gia Dịch, thậm chí là còn thơ ngây hỏi: “Vậy tức là Bác sĩ Trần, anh là ghi nhớ thương trường quá nên đảm bảo chất lượng nghiệp rồi vẫn ham muốn ở lại ngôi trường học tập sao?”

Trần Gia Dịch bị căn vặn cho tới lag người, đến thời điểm hiểu rời khỏi Tư Mã Tuệ không biết đang được vờ vịt hoặc vô ý tuy nhiên mắng hắn “không đảm bảo chất lượng nghiệp được” thì mới có thể cầm gối cất cánh cho tới, loàn trở thành một đoàn với Tư Mã Tuệ, còn kéo cả anh và Minh Viễn vào.

Cuối nằm trong bị quản lý và vận hành KTX trị, thu dọn hiên chạy một tuần.

Giang Trạch cúi đầu, ráng chiều bao quấn khắp cơ thể anh, cả khuôn mặt mũi bị bóng của mái đầu đen ngòm nhánh phủ trước trán lấp cút biểu tình, giày da bước lên bậc thềm gõ rời khỏi giờ đồng hồ vang, từng giờ đồng hồ vọng nhập sâu sắc kín nhập tâm trạng.

Vui vẻ năm cơ, toàn bộ đều đơn thuần trăng nội địa, hoa trong gương.

Nhưng sức khỏe của quá khứ hạnh phúc thiệt khiếp sợ, nó khiến cho con người trở thành yếu mềm trong tích tắc.

Nhân viên tiếp tân ngồi trên tầng trệt, nhìn thấy Giang Trạch tiến nhập ngay lập tức công cụ đứng lên, bên trên môi treo nụ mỉm cười khuôn sáo, căn vặn theo đòi lập trình: “Xin căn vặn ngài phía trên ham muốn bắt gặp ai?”

“Trần cỗ trưởng”, Giang Trạch gõ gõ ngón trỏ lên trên bề mặt bàn theo thói thân quen.

“Xin căn vặn ngài sở hữu hứa trước hoặc không?”, nữ giới nhân viên cấp dưới cúi đầu di con chuột.

“Có, ngày qua vẫn hẹn”.

Nữ nhân viên cấp dưới đánh giá vấn đề bên trên PC, thấy sở hữu một cuộc hứa vào trong ngày hôm nay: “Ngài là Giang thiếu thốn gia?”

Giang Trạch gật đầu.

“Trần cỗ vẫn nhắn trước nếu như ngài cho tới cứ việc lên trực tiếp tầng ba mươi, điểm này đó là chống thao tác làm việc của Trần bộ”, nữ giới nhân viên cấp dưới mỉm mỉm cười, trang nhã dẫn Giang Trạch cho tới địa điểm cầu thang máy, quẹt thẻ nhân viên cấp dưới nhằm cửa ngõ cầu thang máy há rời khỏi.

Giang Trạch gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi phi vào nhập. Thang máy “vù vù” bao nhiêu giờ đồng hồ rồi “ting” một chiếc, chầm chậm rì rì há rời khỏi.

Tầng tía mươi là tầng tối đa của toà ngôi nhà, Giang Trạch bước ra nhìn một vòng, chỉ tồn tại một chống thao tác làm việc trên tầng này.

Ngoài cửa ngõ đứng một vị bảo tiêu xài khắp cơ thể khoác tây trang đen ngòm, yêu cầu được đánh giá thẻ minh chứng của anh ý tiếp sau đó mới nhất xuất hiện.

“Chà, coi rời khỏi thực hiện bộ trưởng liên nghành uy phong thiệt đấy, chả trách cứ Bác sĩ Trần buông vứt ước mơ ráng dao nhằm ráng phù hợp đồng”, Giang Trạch ngồi xuống ghế sofa tiếp khách hàng nhập góc tường, mỉm cười như ko mỉm cười nhìn Trần Gia Dịch đang được ngồi ở đối lập.

Trần Gia Dịch tương đối kéo lỏng cà vạt, lại há nhì nút bên trên cổ tay áo vest, tự động hóa thủ trộn trà mang lại nhì người.

Hắn thư thả nhạt nhẽo nâng mi: “Không nên ai cũng đều có dũng khí buông bỏ toàn bộ nhằm theo đòi “tiếng gọi ước mơ” như Giang nhị thiếu thốn đây”.

Ba chữ “Giang nhị thiếu” nghe mới nhất thiệt châm chọc thực hiện sao!

Giang Trạch vắt chéo cánh chân, khiêu mi: “Tớ cho tới phía trên nhằm mò mẫm hiểu chuyện năm cơ, ko nên cho tới nhằm tấn công nhau với cậu”.

Bàn tay ráng lấy tách trà fake lịch sự địa điểm Giang Trạch của Trần Gia Dịch tương đối lập cập một chút ít, tuy nhiên đặc biệt thời gian nhanh trấn tĩnh.

Hắn bịa đặt tách trà “cạch” một giờ đồng hồ xuống bàn, ghẻ lạnh hỏi: “Cả tài liệu năm cơ Diệp Nguyệt Thiền và Tư Mã Tuệ thực hiện rời khỏi cậu còn hoàn toàn có thể điều tra tường tận, thì vấn đề năm cơ há hoàn toàn có thể thực hiện khó khăn được cậu?”

Đôi chân đang được vắt chéo cánh giàn giụa vẻ khiêu chiến của Giang Trạch lập tức được bịa đặt xuống, anh ko trình bày gì vươn tay nhận lấy tách trà rét bốc khói nghi ngút.

Trà nhập tách gold color nhạt nhẽo như color trái ngược chanh, lại bốc khói nghi ngút, chứng minh tay nghề nghiệp của những người trộn không thực sự tệ. Nhưng loại khiến cho đôi mày tinh xảo của Giang Trạch cau lại thiệt chặt đó là một miếng nhỏ tí ti của lá trà đang được chậm rì rì rãi xoay vòng bên phía trong.

Lúc trộn trà vô cùng ko được nhằm lại cặn, đó là nguyên vẹn tắc cơ phiên bản nhất cũng chính là quy tấp tểnh bất trở thành văn của trà đạo.

Giang Trạch biết Trần Gia Dịch vẫn nhiều năm, sao hoàn toàn có thể hoài nghi tay nghề nghiệp trộn trà của hắn.

Đây chắc chắn rằng là Trần Gia Dịch ham muốn chỉnh anh.

Biết rõ ràng anh giắt triệu chứng khiết phích nằm trong OCD nhẹ nhõm, mặc dù thế vẫn cố tình vi phạm quy tắc, thực hiện mang lại anh vừa phải nhìn cũng khiến cho khắp cơ thể ngứa khó chịu, chỉ hận ko thể hất ly trà nhập mặt mũi hắn tao.

Như thể phát hiện ra bất mãn hiện nay rõ ràng bên trên khuôn mặt Giang Trạch, Trần Gia Dịch hạnh phúc nâng tách trà lên, một ngụm lại một ngụm húp tinh khiết.

Đến lúc đặt tách xuống Trần Gia Dịch còn khiến cho vẻ mặt mũi ngạc nhiên quan sát về phía Giang Trạch: “Sao thế? Trà ko ngon à? Hay ở nước ngoài lâu quá vẫn quên cơ hội hương thụ mỹ vị quê nhà rồi?”.

Khoé môi Giang Trạch lúc lắc lúc lắc, nhịn xuống xúc động ham muốn đấm cho phiên bản mặt mũi khó khăn ưa cơ một cái: “Được rồi. Tớ không tồn tại nhiều thời hạn. Tốt nhất cậu nên thời gian nhanh một chút ít. Đừng con trẻ con cái nữa. Không nên vẫn chuẩn bị thực hiện ông chồng thực hiện thân phụ rồi hay sao?”.

Thật là ấu trĩ!

Nếu ko nên Minh Viễn ko hiểu ra nội tình năm cơ bằng Trần Gia Dịch, thì Giang Trạch còn lâu mới nhất tìm về hắn.

Khó ưa vì vậy, từng nào năm vẫn ko thay đổi.

Cánh cửa ngõ chống thao tác làm việc của Trần Gia Dịch đúng vào lúc thình lình há rời khỏi, khiến cho Giang Trạch ko thể ko ngước đầu lên nhìn một chút ít xem ai cho tới.

Người cho tới là 1 cô nàng danh môn tú lệ. Tóc đen ngòm lâu năm uốn nắn lọn xoã tung sau sống lưng, ngũ quan lại chi tiết được xếp bịa đặt nhỏ gọn bên trên khuôn mặt trái xoan, ăn mặc quần áo bên trên người kể từ thương hiệu năng động rộng lớn, nhìn qua chuyện ngay lập tức biết là con gái ngôi nhà quyền quý và cao sang.

Giang Trạch tương đối giật thột, mấp máy môi: “Cố Ninh Hinh”.

Cố Ninh Hinh nhập tay ráng một bình trà không giống, thanh nhã đi vào. Giày gót cao đụng chạm đụng với nền gạch ốp trị rời khỏi giờ đồng hồ “lộc cộc”.

Nàng vươn ngón tay miếng khảnh lấy một tách trà không giống ụp trà trong tay bản thân nhập rồi đẩy cho tới trước mặt mũi Giang Trạch: “Nếm test cút, tay nghề nghiệp của Cố đái thư cũng ko bại kém cỏi đâu”.

“Cảm ơn”, Giang Trạch khách hàng khí nhận lấy.

Trần Gia Dịch nhìn thấy bà xã đại nhân như mèo thấy mỡ, hấp tấp vươn tay kéo Cố Ninh Hinh ngồi xuống ghế sát bên bản thân.

Hắn xoa xoa mặt mũi nường, ghét bỏ vứt nhìn Giang Trạch- “bóng đèn phát sáng sủa hiệu suất lớn”: “Pha trà mang lại cậu tao làm những gì. Phí thất lạc trà ngon. Trà ngon nên mò mẫm người tức thì thẳng”.

Người tức thì thẳng!

Người tức thì thẳng?

Giang Trạch cảm nhận thấy tấp tểnh lực phiên bản thân ái thiệt đảm bảo chất lượng, may vẫn chưa ném tách trà nhập thân ái khuôn mặt mũi khơi hoa cơ của Trần Gia Dịch.

Như cảm nhận thấy Trần Gia Dịch ăn ở với Giang Trạch như vậy có phần hẹp hòi, Cố Ninh Hinh vươn tay, phía trên loại eo của Trần Gia Dịch khẽ vặn tròn.

Xem thêm: bạn trai tôi dựa vào ảo tưởng để yêu đương

Bị bà xã nhéo đau tới ứa nước đôi mắt, Trần Gia Dịch cũng không còn dám phô mẽ nữa, tủi thân ái lùi về một góc ghế, len lén xoa eo.

Vừa xoa vừa phải ảm đạm liếc về phía Cố Ninh Hinh.

Ai nha, quả thực nhức bị tiêu diệt phiên bản thiếu thốn gia mà!

Dẹp được một trở quan ngại, Cố Ninh Hinh thời điểm này mới nhất xoay đầu nhìn Giang Trạch: “Năm cơ cút dứt khoát như vậy thì nên gì nên trở về?”

“...Năm cơ cút là sở hữu nguyên do.”, Giang Trạch biết trước mặt mũi là một trong nhì bạn tri kỷ tri kỷ của Đồng Giai Kỳ, cũng nhẹ dịu đáp, “Năm ấy từng chứng cứ đều đổ vào về phía Gia Ý, tất yếu ba mẹ tôi cũng không tồn tại dự định bỏ dở. Tôi năm cơ thục mạng bản thân chạy cút, đó là ham muốn thú vị sự để ý của ba mẹ, nhằm hai người để tâm mò mẫm tung tích của tôi, chứ không cần nên mò mẫm cơ hội trả thù oán Gia Ý. Không ngờ cút rồi mới nhất biết cuộc sống đời thường kế tiếp sinh ở quốc tế thiệt rất khó dàng gì. Tân tân đau đớn khổ* nuôi sinh sống phiên bản thân ái, tiếp sau đó thì thất lạc không còn liên hệ.”

*Tân tân đau đớn khổ: vất vả, đặc biệt nhọc mệt.

“Cậu trình bày gì? Năm cơ cậu cút ko nên vì thế vứt vứt Kỳ Kỳ, tuy nhiên là muốn cứu giúp cô ấy sao?”, Trần Gia Dịch nghe được nguyên vẹn nhân thiệt sự, nhì đôi mắt thiếu chút nữa trợn ngược lên, khắp cơ thể chồm về phần bên trước như ham muốn nhảy lên bàn.

Chậc chậc, phong phạm oai nghi của cục trưởng đều bị hắn tao một cước đá cất cánh không còn rồi.

Cũng khó khăn trách cứ Trần Gia Dịch, cho tới Cố Ninh Hinh cỗ dáng vẻ, cũng là của một người tràn trề thấp thỏm.

Cái tai ác gì vậy?

Năm cơ ko nên không ít người đều trình bày với Đồng Giai Kỳ là Giang Trạch vẫn vứt vứt cô nhằm tự do thoải mái chạy qua chuyện quốc tế trải nghiệm lạc thú sao?

Sao đến thời điểm Giang Trạch quay trở lại lại trình bày năm cơ không những muốn cứu cô ấy, lại còn Chịu đau đớn xuyên suốt bao nhiêu năm?

Vậy rốt cuộc đâu mới nhất là chân tướng mạo năm đó?

Cố Ninh Hinh cảnh giác nhìn Giang Trạch, như ham muốn mò mẫm tòi xem nhập song tiểu đồng đen ngòm láy sâu sắc thăm hỏi thẳm cơ liệu sở hữu 1 chút nào chột dạ vì thế nói dối.

Nhưng không tồn tại sản phẩm.

Trong hai con mắt cơ chỉ mất đơn giản một miếng yên bình không gợn sóng, lại áp bức một tia thỏa sức tự tin kiêu ngạo kể từ nhập xương tuỷ.

“Đó là việc thiệt. Qua cơ tôi nên chật vật xuyên suốt bao nhiêu năm mới tết đến đứng vững gót chân. Vừa nên tách người của Giang gia tìm về, vừa phải nên mò mẫm kiếm thông tin yêu về cuộc hoả hoán vị năm này đã thiêu bị tiêu diệt Giang Dương”, Giang Trạch đối đầu trực diện với ánh nhìn thiếu tín nhiệm của Cố Ninh Hinh, ko nhằm ý trình bày.

“Tôi ko tin yêu từng chuyện là vì Gia Ý thực hiện rời khỏi. Năm cơ rõ ràng ràng có nhiều uẩn khúc như vậy tuy nhiên ba mẹ tôi không có ai ham muốn mò mẫm hiểu tỉ mỉ, vẫn vội nghe điều Diệp Nguyệt Thiền nhận định và đánh giá Gia Ý là hung phạm sợ hãi bị tiêu diệt Giang Dương. Tôi ngại tía tôi tiếp tục mò mẫm cơ hội thương tổn cô ấy, nên dứt khoát tách đứt mối quan hệ.”, Giang Trạch phẫn nộ đứng lên, khi nói tới cái thương hiệu Diệp Nguyệt Thiền còn cảm giác được sát khí.

Vậy, thực sự là, lâu nay ni bọn họ vẫn trách cứ lầm Giang Trạch sao?

Vậy Đồng Giai Kỳ bị thương tổn như vậy, nên mò mẫm ai bồi thông thường, tìm ai bù đắp điếm đây?

Nước đôi mắt nhanh gọn lẹ hòn đảo một vòng nhập hốc đôi mắt của Cố Ninh Hinh.

Phải làm thế nào bây giờ?

Nếu Đồng Giai Kỳ biết toàn bộ những nỗi nhức tuy nhiên cô nên Chịu, chưa sở hữu loại nào là từng vì thế Giang Trạch cố ý phát sinh, tuy nhiên chỉ nhằm đảm bảo an toàn cô, vậy cô phải ăn ở với anh thế nào là đây?

Cô sử dụng sự hận thù oán cơ nhằm kháng hứng cho tới ngày thời điểm hôm nay, nếu không nên Giang Trạch... Vậy cô làm thế nào Chịu đựng được?

Cố Ninh Hinh ko tự động công ty được nhìn xuống túi đeo, bên trong là màn hình hiển thị điện thoại thông minh vẫn đang được sáng sủa đèn, bên trên màn hình hiển thị hiển thị cuộc gọi đi.

Người nhận là Đồng Giai Kỳ.

Từ nãy cho tới giờ, vẫn luôn luôn nối máy.

.

B trở thành tám năm vừa qua sở hữu một trận mưa đồ sộ kinh hoàng, nước rút không kịp kéo đến ngập lụt khẩn cung cấp toàn trở thành.

Đồng Giai Kỳ đứng bên dưới hiên của tủ sách, vươn tay hứng nước mưa, cúi đầu kiểm điểm cút kiểm điểm lại mươi bao nhiêu bậc thang trước mặt mũi, vắng lặng ngóng Giang Trạch đến.

Giang Trạch năm ấy chỉ số sắc đẹp còn trẻ trung vẫn được đánh giá bán đặc biệt cao. Anh cút bộp chộp nhập mùng mưa, khắp cơ thể đầm đìa như con chuột lột. Dẫu vậy, nhan sắc khó khăn bỏ dở, vẫn khiến cho nhiều người ngoái đầu lại nhìn.

Ở xa cách như vậy tuy nhiên Đồng Giai Kỳ vẫn hoàn toàn có thể thấy rõ rệt mặt anh.

Một vẻ mặt mũi đem nỗi xót xa cách, nhức nhối tinh xiết. Đồng thời bên dưới còn tồn tại một vẻ mặt mũi cô không hiểu biết nhiều được.

Là áy náy ư?

Đồng Giai Kỳ siết chặt quai túi ba lô bên trên vai, xúc cảm không yên tâm ập tới bủa vây trái ngược tim nhỏ nhỏ nhắn của cô ấy.

Cho cho tới khi Giang Trạch cho tới, đứng trước mặt mũi cô, Đồng Giai Kỳ càng cảm biến nỗi không yên tâm ấy một cơ hội uy lực rộng lớn.

Một cái cặp áo black color vì thế bám nước mưa nên trở thành bóng loáng, lẳng lặng phía trên phần cổ áo Giang Trạch, toát rời khỏi vị tang thương nồng đậm, đến nút khi phát hiện ra nó, Đồng Giai Kỳ cảm nhận thấy thay đổi ko thông.

“Anh hứa em cho tới đó là sở hữu việc gì sao?”, Đồng Giai Kỳ cố định tầm đôi mắt nhìn xuống mũi giầy, nhập đầu không ngừng nghỉ niệm gì cơ.

Đừng.

Tuyệt đối chớ.

Nhưng có vẻ như ông trời đang được mưa đồ sộ nên ko nghe rõ ràng điều khẩn cầu thiết tha của cô ấy, điều trình bày độc ác của Giang Trạch hoà nằm trong giờ đồng hồ mưa đập vào trên cái ngói tủ sách cũ kĩ, chậm rì rì rãi truyền nhập tai cô: “Đồng Giai Kỳ. Chúng ta chia ly cút. Tôi ko thể hò hẹn yêu mến với hung phạm giết thịt bị tiêu diệt anh trai mình. Cô rất tốt vẫn nên...cút bị tiêu diệt cút. Tôi không thích phát hiện ra cô xuất hiện trước mặt mũi bản thân, biến chuyển ngoài tầm đôi mắt của tôi cút.”

Ba chữ “đi bị tiêu diệt đi” vang vọng nhập đầu Đồng Giai Kỳ, đúng lúc cơ bên trên trời sở hữu độ sáng chớp loé lên, ngay lập tức giờ đồng hồ sấm “ầm” một chiếc đánh xuống, tạo cho sắc mặt mũi Đồng Giai Kỳ vốn liếng vẫn White càng tăng tái ngắt xanh xao.

Không tự động công ty bước lùi tía tư bước, Đồng Giai Kỳ giẫm trúng mép thềm, bóng trượt tạo cho cô ko tạo được thăng vị, té ngửa người về sau, lăn lộn tròn trĩnh khắp cơ thể bên trên mươi bao nhiêu bậc thềm rồi trượt “bịch” một giờ đồng hồ xuống sân ngôi trường mưa như loại trừ nước.

Nước mưa xối nhập mặt mũi, đôi mắt, mũi, mồm, xối cả nhập khủyu tay, vào đầu gối bị thương vì thế trượt. Trên đầu truyền cho tới xúc cảm nhói nhức, Đồng Giai Kỳ cảm nhận thấy toàn thân ái lạnh lẽo toát, đau tới bị tiêu diệt lặng.

Nhưng cũng ko nhức vị ánh nhìn Giang Trạch nhìn cô.

Khoảnh tự khắc trượt xuống, Đồng Giai Kỳ hốt hoảng vươn tay về phía Giang Trạch theo đòi phiên bản năng, kỳ vọng anh tiếp tục như từng đợt kéo cô quay về, sau đó phía trên trán cô búng một chiếc rồi mắng “Để em trượt bị tiêu diệt cút. Bao nhiêu tuổi hạc rồi còn ko biết tự động cẩn thận”.

Nhưng vừa phải rồi, loại cô có được chỉ là 1 góc nhìn khinh thường bỉ cùng ghét bỏ vứt của anh ý.

Tim cô nghẹn ứ, đầu cũng nhức.

Tầm nhìn bên dưới mưa trở thành lờ mờ ảo, Đồng Giai Kỳ trân trân nhìn thân hình họa Giang Trạch dứt khoát xoay người, xót xa cách nhắm đôi mắt lại.

Làm sao bây giờ?

Ý Hiên, em không dễ chịu quá.

Xem thêm: tiểu phu lang của vân thợ săn

Anh ở đâu?

Ý Hiên...

Bạn đang được gọi truyện bên trên NetTruyen.com.vn