mơ xanh ngâm đường

Chương 19

Khi còn nhỏ bé chúng ta cũng từng thực hiện bản thân thực hiện mẩy hờn giận nhau vì vậy, tuy nhiên vẹn toàn nhân rõ ràng là gì Lê Tốc vẫn sớm quên.

Bạn đang xem: mơ xanh ngâm đường

Khi cơ căn nhà cô với rất nhiều người, ko có những lúc này yên tĩnh tĩnh. Ba u, ông nước ngoài, với khi còn tồn tại cả chúng ta của phụ vương và chúng ta của ông nước ngoài cho tới thăm hỏi.

Lúc ko thể ra bên ngoài đùa, Lê Tốc cứ vòng lê trong nhà Cận Duệ.

Trần Vũ nấu nướng một bình đàng phèn chưng vỏ quýt, mùi hương hương thơm và ngọt ngào của cam quýt tràn đầy từng căn chống, tuy nhiên nhị chúng ta nhỏ lại chẳng sung sướng gì, không có ai Chịu đựng nhằm ý cho tới ai, từng người ngồi ở một đầu sofa tự động đùa vật dụng đùa vô tay bản thân.

Thỉnh phảng phất cũng liếc trộm đối phương, tuy nhiên trước lúc đối phương trị hiện tại tiếp tục dời tầm đôi mắt lịch sự nơi khác.

Trần Vũ rời ngược cây, kể từ chống phòng bếp ra đi đứng trước bàn trà, coi nhị cây củ đỏ hỏn đang được tức phẫn uất, tiếp sau đó vờ vịt khó khăn xử: “Lại là ai chọc phẫn uất ai đấy? Nếu ko thì thế này, nhị đứa ‘một dao rời đôi’ luôn luôn lên đường, sau đây chớ khi nào nhằm ý cho tới đối phương nữa, nhằm ngoài cần tức phẫn uất.”

Thời cơ với 1 cơ hội hờn giận rất rất thơ ngây ——

Đặt nhị đầu ngón tay đối lập nhau, lòng bàn tay khuynh hướng về phía bản thân, mu bàn tay hướng ra phía bên phía ngoài, giống như là đang nâng nhị ô cửa lên vậy. Đối phương tiếp tục lấy tay thực hiện dao, té “cánh cửa” này đi ra, coi như là 1 trong dao rời song, nhằm ngoài cần ai quan hoài cho tới ai nữa.

Cậu nhỏ bé Cận Duệ mím môi, cô nhỏ bé Lê Tốc cũng ko sướng.

Hai đứa nhỏ ko Chịu đựng nổi được chiêu phát biểu khích, một người dứt khoát giơ tay lên, một người mong muốn té xuống. Nhưng cho tới thời khắc cần thiết, cả nhị đều ko hứa hẹn tuy nhiên bên nhau rời qua loa, ko thiệt sự “một dao rời đôi”.

Hai đứa nhỏ coi nhau, sau cùng lại nhảy mỉm cười thực hiện hòa.

Trần Vũ đúng vào khi chen vào: “Ăn táo này, u rời xong xuôi rồi, ko ăn nhanh chóng tiếp tục fake trở thành gray clolor mất mặt.”

Dì ấy quả thực là 1 trong người cha mẹ dễ thương và đáng yêu. Dì ấy gọt vỏ táo, tiếp sau đó cắt theo đường ngang qua loa, phát biểu mang đến chúng ta biết, vô ngược táo với những ngôi sao sáng.

Hai đứa nhóc này còn rảnh rỗi ghi nhớ cho tới chút không dễ chịu cơ, đầu chụm đầu, tụ vào trong 1 điểm hô lên: “Woa, với những ngôi sao sáng thiệt này!”

Sự hòa thuận đằm thắm chúng ta, trước đó chưa từng với 1 cuộc giằng teo này quá lâu.

Nhiều nhất là mươi phút, rồi sau này vẫn thực hiện hòa cùng nhau một lần tiếp nữa.

Vậy nên những lúc Cận Duệ căn vặn cô: “Lê Tốc, Để ý đến về chuyện thực hiện hòa với tôi được không”, trong tâm địa Lê Tốc vẫn bỏ qua mang đến anh.

Trong lớp theo thứ tự với chúng ta học tập lao vào, thời hạn vẫn còn đó sớm, hoặc là lao vào bổ sung cập nhật bài xích tập dượt, hoặc là mong muốn ngủ bù, không có ai xem xét cho tới 1 bàn ăm ắp món ăn của Lê Tốc mặt mũi này.

Năm lốc sữa Wahaha đều được cắm ống mút hút bên trên cơ, tựa như điểm của cô ý là quầy chào bán đá quý lặt vặt vậy.

Lê Tốc là kẻ vô tâm, khi đo lường thì đo lường thiệt, tuy nhiên tính xong xuôi thì tiếp tục gạt bỏ mất mặt.

Nếu vẫn lật chuyện này lên thì sau đây sẽ không còn nhắc cho tới nữa.

Nhưng domain authority mặt mũi cô mỏng tanh, lại sở hữu chút thể diện.

Thứ lỗi mang đến cô vì như thế ko biết xấu xa hổ tuy nhiên phát biểu trực tiếp, cơ mặt mũi thì vẫn kéo căng đi ra như cũ, vốn liếng mong muốn đã định rõ vấn đáp anh một câu, ‘Vậy được, tôi tiếp tục Để ý đến lại’.

Nhưng không mong muốn lại ko vờ vịt được.

Cô quá đói rồi, mùi hương của bánh bao nhân lạp xưởng kể từ tiệm Long Khánh Tường và đậu phụ oi tương của tiệm Dương Ký xông vô mũi, lời nói cơ của cô ý còn chưa kịp ‘lẽ trực tiếp khí hùng’ thổ lộ, bụng cô vẫn kêu trước một tiếng: “Ọt ọt.”

Cận Duệ nở nụ cười: “Đói cho tới vậy rồi sao? Được rồi, với bỏ qua hay là không nhằm phát biểu sau, cứ ăn trước vẫn.”

Lê Tốc xấu hổ quá trở thành phẫn uất tiến công anh, tuy nhiên Cận Duệ nhẹ dịu nâng lấy cánh tay cô: “Không ăn nữa tiếp tục nguội đấy.”

“Ai phát biểu tôi mong muốn ăn.”

“Thế hội tụ lại mang đến Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm nhé.”

“Cận Duệ! Cậu còn ko phát biểu van lơn lỗi mà?”

“À, van lơn lỗi van lơn lỗi, mời mọc ngài ăn?”

Bánh bao của tiệm Long Khánh Tường ăn thật tuyệt vời, tào phớ của tiệm Dương Ký cũng rất đơn giản tợp. Sau khi Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng cho tới, cũng nhích lại ngay gần ăn ké tợp ké, thậm chí còn với những bạn làm việc không giống vô lớp nghe mùi hương cũng chạy tiếp đây, tự động phân tách nhau một không nhiều bánh xu kem.

Sau trận rầm rĩ khi sáng sủa, bụng Lê Tốc đang được lấp ăm ắp, thở cũng thông thông thoáng rộng lớn.

Nhưng sữa Wahaha nhiều quá, tận năm lốc, tổng số cho tới trăng tròn vỏ hộp. Đã vậy người này còn đâm không còn ống mút hút bên trên cơ, ko tợp cũng ko được.

Ban đầu Lê Tốc còn bắt một lốc nhằm tợp.

Qua nhị tiết, cô cảm nhận thấy bản thân lên đường WC quá rất nhiều lần, càng tợp càng nuốt ko trôi.

Trong giờ học tập người lên đường WC thật nhiều, khi Lê Tốc tảo đi ra, chuông vô học tập cũng vang lên, cô bèn chạy nhanh chóng về.

Chỗ ngồi của Cận Duệ sát lối lên đường nhỏ, anh ko trị hiện tại cô vẫn quay trở lại, chểnh mảng nhác tựa sống lưng vô ghế ngồi.

Lê Tốc ko đợi anh vực lên vẫn mong muốn ngồi lại vô điểm, độ cao 1m87 ko cần cao tuy nhiên là quá cao, chân của anh ấy lại quá nhiều năm, chân cô vướng vô chân anh, tức thời té ngồi xuống người Cận Duệ.

Cứ vì vậy vô nháy đôi mắt, mùi hương thảm cỏ vẫn len lách vô mũi.

Có lẽ Cận Duệ mong muốn phát biểu gì cơ, tuy nhiên anh đùng một phát quay đầu sang một bên, ho khan một giờ đồng hồ.

Lê Tốc ngay thức thì vực lên, buồn phiền phát biểu một câu: “Bị cảm vẫn ko khỏe mạnh sao?”

Cận Duệ xoay đầu, ko coi cô, ho khan phất phất tay.

Lúc ngồi lại số chỗ ngồi của tôi, cô chợt ghi nhớ cho tới bên trên sống lưng Cận Duệ còn tồn tại vết thương: “Vết thương cơ của cậu, vẫn nâng rộng lớn chưa?”

Ho xong xuôi, Cận Duệ như lơ đãng đáp lại một câu: “Không với yếu tố gì rộng lớn.”

Trên bàn học tập vẫn còn đó đang được bày sữa Wahaha, Lê Tốc hòn đảo cù lao đôi mắt, ăn ý thời đẩy lịch sự điểm anh.

Cô ko phát biểu bản thân tợp ko không còn, tuy nhiên vờ vịt đi ra vẻ quan tiền tâm: “Cậu tợp đặc điểm này lên đường, bổ sung cập nhật đủ dinh dưỡng, sữa can xi AD canh ty mồm chỗ bị thương mau khỏi.”

“Thôi van lơn.”

Cận Duệ bịa cây bút xuống, quan sát về phía cô, vô ánh nhìn chứa chấp ý trêu chọc nhàn rỗi nhạt: “Không cần cậu vẫn phát biểu tôi cần mua sắm một lốc nhằm cậu tợp không còn sao, còn nếu như không thì sẽ không còn bỏ qua mang đến tôi.”

“Cậu với biết kiểm điểm ko vậy, thực sự tôi với phát biểu mua sắm một lốc, tuy nhiên cậu rõ nét là mua sắm năm lốc cơ mà! Trong một ngày tuy nhiên cậu tấp tểnh mang đến tôi tợp cho tới trăng tròn vỏ hộp sữa ư?!”

“Vào học tập rồi! Ai thủ thỉ nữa thì ra đi ngoài đứng mang đến tôi.”

Trên bục giảng gầm lên giờ đồng hồ khó chịu, Lê Tốc hãi cho tới nút giật thột, rụt cổ rồi hé bài xích thi đua đi ra.

Sau khi thành quả được công tía đi ra, không chỉ là với học viên buồn phiền tuy nhiên trong cả nghề giáo cũng khá không dễ chịu.

Ngay cả Thầy Cao và thầy giáo Tiếng Anh dễ dàng tính tuy nhiên lên lớp cũng cần trị hỏa, phát biểu chúng ta ko thiệt sự nghe giảng bài xích.

“Tôi vẫn giảng lên đường giảng lại yếu tố này rồi, vậy tuy nhiên vẫn đang còn người thực hiện sai, ai sai thì đứng lên mang đến tôi!”

“Bài thơ cổ này vẫn thi đua tám trăm phiên, vậy tuy nhiên vẫn đang còn người bị trừ điểm? Đứng lên không còn mang đến tôi!”

“Mấy câu này thời nay tôi cũng giảng, thời nay tôi cũng, giảng cho tới nỗi rách rưới cả domain authority mồm, vậy tuy nhiên vẫn đang còn người dịch sai, đứng lên không còn mang đến tôi!”

Cả một ngày bị ném bom kinh hoàng, khi hoàng hít u ám sụp đổ xuống, sau cùng học viên cũng khá được tiếp nhận kỳ nghỉ ngơi nhỏ lâu năm.

Lê Kiến Quốc sớm vẫn gửi tin nhắn mang đến Lê Tốc, kêu cô hứa hẹn chúng ta cho tới căn nhà ăn cơm trắng, nhằm dồn cơm trắng vô mùa thu*.

*Dồn cơm trắng vô mùa thu: Thường người xem tiếp tục tự động cân nặng và đối chiếu khối lượng của tôi khi chính thức ngày hè. Nếu một người rời cân nặng vô ngày hè thì vô đầu ngày thu, người cơ rất cần phải tự động lột xác bằng phương pháp ăn những số tiêu hóa phong phú không giống nhau, nhất là thịt.

Ba người Lê Tốc lên đường ké xe pháo xe taxi mướn bám theo mon của Cận Duệ, bên nhau về bên.

Chân Lê Tốc vẫn nâng rộng lớn, sau thời điểm xuống xe pháo hoàn toàn có thể tự động nhảy nhảy lọc cọc bên trên hiên chạy với bọn Sở Nhất Hàm. Cận Duệ xử lý gò lời nhắn của đồng chí gửi cho tới nên lên đường sau sống lưng chúng ta, vừa vặn lên lầu vừa vặn coi vô bảng report Tào Kiệt gửi cho tới.

Đi tới tầng sáu, Lê Kiến Quốc vẫn sớm không ngừng mở rộng cửa ngõ căn nhà, bên phía trong lan đi ra mùi hương hương thơm ko biết đang được hầm số gì.

Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đứng ở cửa ngõ kính chào ông nước ngoài Lê.

Triệu Hưng Vượng xoay đầu, liếc coi Cận Duệ lên đường lướt qua loa cửa ngõ căn nhà Lê Tốc không tồn tại ý đứng lại, hoang mang lo lắng nói: “Sếp Duệ, lên đường đâu thế, bên nhau ăn cơm trắng chứ, cậu ko vô sao?”

Lê Tốc cũng tạm dừng, xoay đầu coi anh.

Cô nghĩ về rất rất đơn giản và giản dị, cảm nhận thấy chúng ta giống như một đoàn thể nhỏ, như Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm một ngày dài đều bám công cộng với cô.

Hiện bên trên Cận Duệ không thể xích míc gì với cô nữa, chắc chắn là cũng tiếp tục ở công cộng với chúng ta.

Vậy thì vì như thế sao anh ko vào?

Phải vô chứ, 1 mình trở lại căn nhà thì ngán biết mấy!

Cận Duệ ko xem xét cho tới bảng report nữa, vừa vặn ngấc đầu lên vẫn trông thấy ba người đang được đứng trước cửa ngõ căn nhà Lê Tốc, coi chằm chằm vô anh.

Đúng tức thì thời hạn cơm trắng chiều, những hộ mái ấm gia đình truyền cho tới giờ đồng hồ xào rời rau xanh.

Trên hiên chạy công nằm trong ở những tầng lầu không giống với không ít người tụ tập dượt và một điểm thủ thỉ phiếm, tọc mạch về những chuyện nhỏ nhặt.

Lối sinh sống cổ hủ, tiếng ồn ào và náo sức nóng ko hề với sự riêng lẻ này, Cận Duệ kể từ nhỏ vẫn thân quen rồi.

Anh trở lại, tuy nhiên lại không thích thả mình vô.

Anh quá ghi nhớ Trần Vũ, ghi nhớ cuộc sống thường ngày với u bản thân ở TP. Hồ Chí Minh nhỏ cằn cọc ở phương Bắc này, ghi nhớ khuôn mồm mỉm cười xinh đẹp mắt ôn nhu cơ.

Sự náo sức nóng ko hề thay cho thay đổi bám theo năm mon và vẫn bám theo mực thước cũ của tòa căn nhà dựa vào này làm cho anh rất rất cuồng nộ.

Nhưng trước đôi mắt, với 1 sự “náo nhiệt” đang được không ngừng mở rộng cửa ngõ với anh.

Ba hai con mắt coi chằm chằm vô anh ko hề chớp đôi mắt, tựa như nếu như anh ko vô thì tiếp tục phản bội tổ chức triển khai vậy.

Với lại, Lê Tốc đã và đang bịa nhị song dép phái mạnh ở cửa chính.

Vẻ mặt mũi cô tựa như chắc chắn là nhận định rằng, anh tiếp tục lên đường cùng theo với chúng ta.

Cận Duệ chứa chấp điện thoại cảm ứng thông minh, nhờ vào lan can bên trên hành lang: “Không dám vô.”

Anh hất hất cằm về phía Lê Tốc: “Cậu còn ko bỏ qua mang đến tôi tuy nhiên.”

Lê Kiến Quốc ở vô chống phòng bếp ló đầu ra: “Các con cháu, sẵn sàng ăn cơm trắng thôi, chớ đứng ngốc ở cơ nữa, vô không còn phía trên canh ty ông nước ngoài bưng vật dụng đi ra nào!”

Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm ngay thức thì thay cho giầy lên đường vô, phụ bưng thực phẩm và xới cơm trắng.

Trong khoảng chừng thời hạn cơ, Lê Tốc tiếp cận kéo cánh tay Cận Duệ vô vô, nhỏ giọng uy hiếp: “Đừng với nói lảng, tôi với bỏ qua mang đến cậu hay là không trong tâm địa cậu còn ko rõ rệt sao? Nhanh vô thao tác lên đường, chớ với tuy nhiên nghĩ về cho tới việc nhằm tôi phục dịch cậu…”

Món giò heo thủy tinh ranh ngày hôm trước Lê Kiến Quốc thực hiện vẫn ăn được, ngoại giả ông còn giúp cơm trắng chiên với lạp xưởng, thịt băm viên và số sở ngôi trường thịt heo rang thìa là, cùng theo với súp thịt viên giá buốt hầm hập.

Triệu Hưng Vượng nuốt nước miếng: “Woww, toàn bộ đều là thịt.”

Ông nước ngoài mỉm cười ha ha nói: “Đúng vậy, toàn bộ đều là thịt! Học tập dượt mệt nhọc óc, ko ăn thịt thì làm thế nào hoàn toàn có thể bổ sung cập nhật đầy đủ đủ dinh dưỡng. Hơn nữa khung hình những con cái đều đang được tuổi tác ăn tuổi tác rộng lớn, ăn nhiều một ít, nhằm mập rộng lớn một tí, cao hơn nữa một tí.”

Lê Tốc liếc đôi mắt coi Cận Duệ, anh đang được bắt đũa kể từ chống phòng bếp ra đi.

Trên tường ngăn phòng tiếp khách với 1 tầng ngăn tủ, xuyên qua loa cửa ngõ chống phòng bếp, cửa ngõ tủ khá thấp, anh cần cúi đầu thì mới có thể không biến thành va.

Cô gái nhỏ bĩu môi: “Cận Duệ chắc chắn ko cần thiết cao nữa.”

Trong bữa tiệc náo sức nóng, Lê Tốc đằm thắm thiện reviews mang đến người xem nguyên vật liệu nấu bếp mới nhất mẻ vô cơm trắng chiên, cô phát biểu này đó là phân tử quinoa u gửi về, và một bọn họ với cô.

“Haha, dì thiệt xứng đáng yêu!”

“Đúng ko, tớ cũng cảm nhận thấy u tớ siêu cung cấp dễ thương và đáng yêu.”

Có một khoảnh tương khắc này cơ, Lê Kiến Quốc không an tâm liếc đôi mắt coi Cận Duệ một chiếc.

Nhóm Lê Tốc vừa miệng vừa vặn quậy nên ăn cơm trắng rất rất chậm chạp, vẫn đang được ngồi bên trên bàn cơm trắng coi TV, bị chọc mỉm cười rất rất lớn.

Lê Kiến Quốc ko nhằm Cận Duệ về, lưu giữ anh lại thủ thỉ phiếm.

Ông nước ngoài rất rất lo ngại căn vặn, nghe phát biểu giờ đây con cái tự động bản thân mò mẫm chi phí, còn căn nhà mặt mũi cơ thì sao, một ít chi phí cũng ko mang đến sao?

“Có mang đến.”

Lê Kiến Quốc vừa vặn mới nhất thở phào một khá vẫn nghe thấy cậu thiếu hụt niên ở bên cạnh hé miệng: “Nhưng con cái ko cần thiết, đều ném không còn vô vào thẻ, ko động vô.”

Ông nước ngoài tức thời sững sờ, tiếp sau đó vỗ vỗ mồi nhử vai Cận Duệ, thở nhiều năm nói tới chuyện thời xưa.

Nói lúc còn nhỏ bé chúng ta nghèo đói cho tới nỗi ko thể học tập lên rất cao, ni no mai đói, còn hãi cuộc chiến tranh hãi nàn đói, ngày hè bị rận cắm cho tới thương tích ăm ắp bản thân, ngày đông bị lạnh lẽo cứng cho tới nỗi đau đớn người xem.

Những đứa nhỏ mới nhất vài ba tuổi tác vẫn cần nghĩ về cơ hội mò mẫm chi phí, cho tới mươi bao nhiêu tuổi tác lại cần gánh vác cả mái ấm gia đình, đều là bị nghiền buộc tuy nhiên đi ra cả.

“Bọn nhỏ giờ đây, ăn nhiều no đem đầy đủ giá buốt, đối với khi cơ thì vô nằm trong hồn nhiên vô tư lự. Con trai rộng lớn sinh sống vô tầng này, không tồn tại công việc và nghề nghiệp gì, vô căn nhà dư của ăn của nhằm vẫn đang được phát biểu cho tới chuyện tiến hành chức gì cơ đấy.”

Dừng một ít, vô đôi mắt ông nước ngoài với chút ko đành lòng: “Tiểu Duệ, sinh sống song lập sớm vì vậy, con cái cũng khá đau đớn rồi. Có trở ngại gì thì cứ phát biểu với ông nước ngoài, vô cùng chớ gắng gượng gập 1 mình, với biết không?”

Cận Duệ gật đầu: “Vâng.”

Đối mặt mũi với lo ngại của ông nước ngoài, anh phân tích và lý giải thêm 1 câu: “Cũng ko rất rất đau đớn cho tới vậy đâu ạ.”

Mười năm trở ngại nhất vẫn qua loa rồi.

Khi cơ anh cần xem xét cho tới chuyện ngôi trường lớp và bệnh dịch tình của Trần Vũ, cần quan hoài cho tới kết quả và mò mẫm chi phí, còn cần dự phòng Cận Hoa Dương và hình mẫu người từng là “cô nhỏ” cơ cho tới thực hiện xôn xao, cả thân xác và ý thức quả thực đều mệt rũ rời.

Nhưng khi anh bị dày vò vì vậy thiệt đi ra cũng ko trở ngại lắm, cho dù sao khi Trần Vũ còn trên chóng bệnh dịch, nhiều khi tiếp tục mỉm cười với anh một chiếc, gọi anh là, Tiểu Duệ à.

Như vậy cũng đầy đủ phát triển thành động lực của anh ấy.

“Kinh doanh này với dễ dàng vì vậy, việc làm mò mẫm tài chính con cái với tiện lợi không?”

Trần Vũ hận Cận Hoa Dương, anh cũng sẽ không còn người sử dụng một đồng cắc này của Cận gia.

Cận Duệ sớm vẫn tự động lập, đằm thắm nhị đầu lông ngươi chứa đựng sự kiêu ngạo, tuy nhiên ko hề kiêu ngạo, chỉ gật đầu phát biểu tiện lợi.

Đề tài mặt mũi này rất rất u ám, phụ vương học tập tra ngồi bên trên bàn cơm trắng mặt mũi cơ coi xong xuôi lịch trình truyền hình, đang được tụ lại một điểm luận bàn coi ngày nghỉ ngơi tiếp tục lên đường đâu đùa.

Từ khi Cận Duệ còn ko về bên, phụ vương người chúng ta vẫn bố trí xong xuôi plan nghỉ dưỡng từ thời điểm ngày khai trường mồng 1 mon 9, chúng ta mong muốn lên đường khu dã ngoại công viên trò đùa mới nhất hé ở Linh Thành.

Vừa luận bàn một khi, chúng ta cảm nhận thấy dứt khoát ngày mai cần đi dạo. Cứ đùa trước vài ba ngày, trước lúc vô học tập lại tiếp tục bổ sung cập nhật bài xích tập dượt sau.

Sở Nhất Hàm căn vặn Lê Tốc: “Cận Duệ với lên đường không?”

“Cậu ấy tất yếu cũng lên đường rồi, ko thì cậu ấy trong nhà thực hiện gì…”

Lê Tốc đùng một phát khựng lại.

Trong căn nhà anh với thật nhiều loại hoàn toàn có thể đùa. Hình như, Cận Duệ trong nhà cũng ko cho tới nỗi sầu ngán nhỉ?

Vì vậy cô cũng trở thành không thật chắc chắn là, xoay đầu coi Cận Duệ đang được ngồi bên trên ghế sofa với ông nước ngoài.

Da sofa tự tạo vẫn người sử dụng thật nhiều năm, bên phía ngoài vẫn sớm nứt nẻ, tuy nhiên lại ko nỡ ném lên đường, bên trên mặt mũi quấn lên một tấm sofa gray clolor nhằm kế tiếp dùng.

Trong chống nhiều người tuy nhiên sức nóng chừng vẫn ổn định tấp tểnh, Cận Duệ tháo dỡ áo khoác bên ngoài đồng phục đi ra, bên phía trong áo hoodie là 1 trong cái áo sơ-mi, Gọn gàng lịch thiệp, ko hề quí phù hợp với thiết kế bên trong ở xung xung quanh.

Không biết mặt mũi phía ông nước ngoài chúng ta đang được phát biểu gì, tuy nhiên anh rũ đôi mắt nhàn rỗi nhạt nhẽo mỉm cười một giờ đồng hồ.

“Cận Duệ.”

Nhận thấy với người gọi bản thân, Cận Duệ ngước đôi mắt coi lịch sự.

Lê Tốc căn vặn, ngày mai tụi tôi mong muốn đi dạo, cậu với lên đường không?

“Không lên đường được.”

Không cần là anh cố ý ko hòa đồng, tuy nhiên thực sự với rất nhiều việc.

Thật đi ra nếu như thuận tiện, anh vẫn cất cánh một chuyến cho tới Giang Thành, tuy nhiên mặt mũi Linh Thành này không tồn tại trường bay, trước tiên cần ngồi xe pháo lửa rồi mới nhất đón được máy cất cánh.

Tào Kiệt nỗ lực khuyên nhủ, kêu anh chớ cố nghiền bạn dạng đằm thắm bản thân quá, anh mới nhất đồng ý xét duyệt bảng report ở khoảng cách xa cách vì vậy, gọi video clip nhằm giải quyết và xử lý yếu tố.

Lê Tốc ko kể từ vứt ý định: “Mới hé cơ, ai đùa qua loa cũng phát biểu đùa sướng lắm, thung lũng Hạnh Phúc của Linh Thành, Disneyland phía Bắc. Cậu ko lên đường demo thiệt sao?”

“Không lên đường.”

“Tại sao chứ?”

“Lạnh.”

Không thể phân tích là vì như thế sao, với 1 khoảnh tương khắc, Lê Tốc tự nhiên với chút mất mặt mát:

Ồ, cậu ấy ko lên đường rồi.

Nhưng ngẫm nghĩ về lại, cô chèo kéo gì chứ!

Dù sao chúng ta muốn làm đi dạo một ngày dài, khiến cho 1 mình anh ở vô căn nhà kìm nén đi!

Xem thêm: tiểu thuyết ngôn tình hoàn

Cho ngán bị tiêu diệt anh!

Chuẩn bị xuyên suốt đêm, trong cả đùa trò nào thì cũng vẫn nghĩ về kỹ, khu dã ngoại công viên trò đùa rốt cuộc lại ko lên đường được ——

Ba người thức dậy rất rất sớm, 7 giờ sáng sủa tập trung trong nhà Lê Tốc.

Lúc bữa sớm, Sở Nhất Hàm trông thấy bên phía ngoài khung trời u ám, khá lo ngại nhỏ tiếng nói với Lê Tốc: “Tốc, khi đi ra cho tới cửa ngõ phụ vương tớ phát biểu ngày nghỉ ngơi thời điểm hôm nay sẽ có được một trận mưa to…”

“Không cần thiệt đấy chứ.”

Triệu Hưng Vượng thính tai nghe được, vội vàng nuốt cháo vô mồm xuống: “Nhìn sắc trời thời điểm hôm nay cũng ko đẹp mắt lắm.”

Lê Tốc cũng lo ngại, khí trời vốn liếng vẫn lạnh lẽo, lỡ đâu trời mưa, lẽ nào cần team mưa lớn nhằm ngồi cáp treo sao?

Không đợi cơm trắng nước xong xuôi, bên phía ngoài vẫn vang lên một giờ đồng hồ sấm, tức thì tiếp sau đó là tiếng động của giờ đồng hồ mưa dội xuống ào ào.

Ba người nhằm đũa xuống, ngay thức thì trừng mắt: “Không thể này, vậy tuy nhiên mưa thiệt rồi sao?”

Nhưng Lê Kiến Quốc rất rất sáng sủa, cảm nhận thấy giờ đây mưa cũng ko tệ, vị ko đợi chúng ta vòng qua loa vòng lại rộng lớn một giờ mới nhất cho tới khu dã ngoại công viên trò đùa, mua sắm xong xuôi vé vô cửa ngõ lại ko đùa được gì cả.

Chờ nửa giờ đồng hồ, mưa vẫn rơi ko ngớt, trong suốt lộ trình trọn vẹn bị dìm vô nước giá buốt.

Sáng sớm khi dự đoán khí hậu với phát biểu ở phía Bắc sức nóng chừng tiếp tục thấp xuống, trong tâm địa phụ vương người Lê Tốc buồn phiền, nhờ vào lan can bên trên hiên chạy, coi mưa ào ào rơi xuống, bên nhau thở nhiều năm, thở đi ra cả một đám sương Trắng nhỏ.

Phía sau nổi tiếng cửa ngõ vang lên, Lê Tốc xoay đầu lại, đúng vào khi trông thấy Cận Duệ ngậm điếu dung dịch xuất hiện đi ra, bịa một túi rác rưởi ở cửa ngõ.

“Đệch, sếp Duệ, cậu còn thuốc lá nữa hả? Ngầu quá đi!”

Triệu Hưng Vượng rất rất bất ngờ hỏi: “Trời mưa lớn rồi, ko cho tới khu dã ngoại công viên trò đùa được, máy gắp trứng căn nhà cậu còn ko, tụi tớ hoàn toàn có thể đùa một lúc được không?”

“Vào lên đường.”

Không tới trường nên Cận Duệ cũng ko đem đồng phục học viên nữa.

Áo hoodie màu sắc be và quần trườn, anh nhằm chúng ta vô trước, còn bản thân lấy áo khoác bên ngoài red color đen giòn tương phản treo ở huyền quan tiền phủ lên trên người, dựa ở ngoài cửa ngõ mút hút xong xuôi điếu dung dịch lá mới nhất lên đường vô.

Trong căn nhà Cận Duệ vẫn đang còn một mùi hương thảm cỏ nhàn rỗi nhạt nhẽo như phiên trước, điều tiết hé sức nóng chừng vô nằm trong ấm cúng.

Trên bàn cơm trắng vô phòng tiếp khách đang được bịa trứng chiên và bánh bao chào bán trở thành phẩm được hấp bên trên vỉ, nhị hình mẫu máy tính đều hé đi ra, một chiếc màu sắc bạc và một chiếc white color.

Lê Tốc biết hình mẫu màu sắc bạc cơ, là Mac; hình mẫu white color coi ngầu rộng lớn một ít, bên trên mặt phẳng sáng sủa lên hình vẽ người ngoài hành tinh ranh blue color nhạt nhẽo, Lê Tốc ko thể xác lập cơ liệu có phải là logo hay là không.

Anh phát biểu chúng ta cứ đùa trước, còn anh thì ghi điểm tâm.

Triệu Hưng Vương phát biểu một giờ đồng hồ “Mẹ kiếp”, rồi phát biểu gì tuy nhiên “Laptop gaming” “Đây là Ailen vô truyền thuyết sao” “Ngầu quá đi”.

Hai cô nàng nghe thiếu hiểu biết, luận bàn nên phát biểu một giờ đồng hồ với ông nước ngoài.

Vì ở ngay gần nên cũng khá thuận tiện, Lê Tốc hô về phía cơ hội vách: “Ông nước ngoài, bọn chúng con cháu đùa trong nhà Cận Duệ nhé, nếu như u gọi năng lượng điện thì ông chắc chắn cần gọi con cháu đó!”

“Cứ đùa mang đến sướng lên đường, đằm thắm trưa ông nước ngoài tiếp tục nấu nướng mì cho những con cháu ăn.”

Sở Nhất Hàm căn vặn Lê Tốc: “Nói dì gọi thẳng qua loa mang đến cậu ko được sao?”

Đôi đũa bên trên tay Cận Duệ thông thoáng khựng lại, anh ngước đôi mắt lên.

Cô gái nhỏ ngồi bên trên ghế sofa, vẻ mặt mũi trang nghiêm phân tích và lý giải với chúng ta mình: “Tớ luôn luôn ko ghi nhớ được lịch gọi, u lại hãi gọi cho tới tác động cho tới chuyện tới trường của tớ, nên đều gọi năng lượng điện mang đến ông nước ngoài. Hy vọng là vô bao nhiêu ngày nghỉ ngơi này, khi u gọi cho tới tớ hoàn toàn có thể có được.”

“Ngày Quốc Khánh dì cũng ko được nghỉ ngơi sao?”

“Đúng vậy, u tớ ngổn ngang nhiều việc lắm.”

Cận Duệ thu lại tầm đôi mắt, ko phát biểu gì.

Triệu Hưng Vượng ở ở bên cạnh ầm ĩ: “Còn tớ thì kỳ vọng phụ vương u bản thân bận thêm thắt một ít, tựa như căn nhà Cận Duệ này, mang đến tớ 1 căn chống riêng rẽ, mong muốn đùa gì thì đùa, mong muốn nên ăn gì thì ăn. Haizz sếp Duệ, phụ vương u cậu cũng như u của Lê Tốc nhỉ, bận cho tới nỗi không tồn tại ngày nghỉ?”

Chuyện Cận Duệ ở 1 mình, Sở Nhất Hàm cảm nhận thấy căn nhà anh chắc chắn với gì cơ bất ổn, nên cho đến lúc này trước đó chưa từng dữ thế chủ động chat chit qua loa.

Nhưng thương hiệu ngốc Triệu Hưng Vượng đó lại ko cảm biến được vật gì cả, cứ hũ này ko hé thì nói đến hũ đó!

Lê Tốc liếc coi huyền quan tiền, hình ảnh chụp của dì Tiểu Vũ vẫn còn đó bịa tại đoạn cơ.

Cô hãi Cận Duệ không dễ chịu, bèn mong muốn canh ty anh thay đổi chủ thể.

Nhưng Cận Duệ thoạt coi chẳng với phản xạ gì, vẫn thông thường ăn sáng của tôi, trong cả một ít khựng lại cũng không tồn tại, chỉ nói: “Ừ, bận lắm.”

Anh đang được phát biểu dối?

Cũng ko cần, anh đơn giản mong muốn rời né ko nói tới chủ thể này thôi.

Lê Tốc tự nhiên trị hiện tại, thiệt đi ra Cận Duệ rất khác với Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.

Anh tiếp tục nằm trong chúng ta ăn cơm trắng, bị căn vặn gì cũng tiếp tục chat chit tương hỗ nhị câu, Triệu Hưng Vượng phát biểu qua loa đùa anh cũng đồng ý; mời mọc chúng ta cho tới ăn ở những quán ăn giắt chi phí, còn rất rất trở thành khẩn phát biểu van lơn lỗi với cô, coi thì dường như rất đơn giản tính và hòa đồng, thế nhưng…

Bên ngoài mưa rơi miên man, vô căn nhà u ám, đèn được hé lên không còn.

Lê Tốc quan sát về phía cái bàn điểm Cận Duệ đang được ngồi, anh ngồi bên dưới độ sáng của một chùm đèn, ăn vài ba số linh tinh ranh, ánh nhìn giới hạn bên trên màn hình hiển thị PC, liên tiếp choạng tay tiến công nhị hình mẫu lên keyboard.

Anh không thể sự lạnh lẽo lùng như khi mới nhất về nữa, tuy nhiên chừng như cũng không thích quá hòa nhập với tập dượt thể nhỏ của chúng ta.

Cẩn thận ngẫm lại, chúng ta thậm chí còn còn không tồn tại số điện thoại cảm ứng thông minh của anh ấy.

Đêm qua loa sau thời điểm ăn cơm trắng xong xuôi, ông nước ngoài thủ thỉ ríu rít với cô thật nhiều, lại phát biểu cho tới cuộc sống thường ngày gian truân ko dễ dàng và đơn giản gì vô quá khứ, phát biểu thời xưa phụ nữ mươi bao nhiêu tuổi tác vẫn chính là u của phụ vương người con, phát biểu thời xưa nam nhi khoảng chừng mươi bao nhiêu tuổi tác nhị tay vẫn sớm chuốt đi ra được vết chai.

Lê Tốc vô tai ngược đi ra tai cần, ko nhằm trong tâm địa.

Nhưng với 1 câu, Lê Tốc ghi nhớ rõ rệt.

Ông nước ngoài phát biểu, thời đại thay cho thay đổi rồi, những con cái vốn liếng không cần thiết phải vội vàng cứng cáp vì vậy.

Chính là chỉ Cận Duệ sao?

Sở Nhất Hàm đứng ở máy gắp trứng tinh chỉnh trục tảo, Triệu Hưng Vượng ở ở bên cạnh bắt Tablet của Cận Duệ đùa trò chém trái cây, vừa vặn đùa vừa vặn hé mồm ngáp hướng dẫn mang đến Sở Nhất Hàm, bị Sở Nhất Hàm giẫm lên dép lê một trị, đau tới mức oe oe kêu loàn.

Lê Tốc nhờ vào sát sofa, va cần một vỏ hộp dụng cụ gì cơ.

Quay đầu lại coi mới nhất trị hiện tại, là 1 trong hòm dung dịch đang được hé nắp, bên phía trong với cuộn băng gạc và một số lượng nước dung dịch, còn tồn tại hình mẫu nhíp và que vải vóc chi độc.

Cận Duệ cơm trắng nước xong xuôi, canh ty người xem bắt vài ba chai thức uống, bước cho tới bịa bên trên bàn trà.

Quay đầu thấy Lê Tốc coi chằm chằm vô hòm dung dịch của anh ấy rồi ngẩn người, anh hỏi: “Vướng điểm à? Tôi lấy lên đường nhé?”

Lê Tốc dấm dúi ngoặc ngoắc tay với anh: “Cậu tiếp đây.”

Cận Duệ tiếp cận, kết hợp xoay người: “Sao vậy?”

“Vết thương bên trên sống lưng cậu vẫn ko lành lặn sao? Nghiêm trọng vậy à?”

“Bị chai rượu vỡ đâm vô thôi, ko có gì cả.”

“Chai rượu vỡ?!”

Giọng của Lê Tốc vút lên rất cao, làm cho nhị người đang được đứng trước máy gắp trứng xem xét cho tới, cô nhanh gọn hạ thấp giọng: “Cậu thừng cần người này vậy? Còn người sử dụng chai rượu vỡ đập cậu?”

Cận Duệ cảm nhận thấy Lê Tốc rất rất thú vị, mỗi từng mẫu chỗ bị thương này của anh ấy tuy nhiên cô cứ dấm dúi căn vặn như 1 thương hiệu trộm.

Anh lấy hòm dung dịch lên đường, tiếp sau đó đóng góp lại, ngồi bên trên sofa, cơ hội cô một khá ngay gần, khoảng cách ko không giống bao nhiêu đối với số chỗ ngồi nằm trong bàn khi tới trường bên trên ngôi trường.

“Cứ cần là tôi thừng cho tới người này sao?”

Lê Tốc bĩu môi: “Sống chất lượng lành lặn không khiến chuyện thì với người cho tới tiến công cậu được chắc? Hay bởi khi lên đường bên trên lối quốc bộ người tớ thấy cậu đẹp mắt trai quá?”

Tâm trạng Cận Duệ khan hiếm khi chất lượng như này, anh nhờ vào sofa, phát biểu đùa với Lê Tốc: “Đúng vậy, lên đường bên trên đàng rộng lớn những cô nàng đều thấy tôi đẹp mắt trai cho tới nỗi mong muốn hò hẹn với tôi tức thì, tôi phủ nhận, phụ nữ người tớ domain authority mặt mũi mỏng tanh, xấu hổ quá hóa phẫn uất rồi tiến công.”

Nói xong xuôi anh xoay đầu, thấy vẻ mặt mũi của cô nàng nhỏ nửa tin cậy nửa ngờ.

Anh mỉm cười một tiếng: “Đừng tin cậy, fake cơ.”

“Không phát biểu thì thôi.”

Bản đằm thắm Cận Duệ ko quí thổ lộ, tuy nhiên Lê Tốc vẫn căn vặn cho tới, anh cũng ko giấu quanh giếm: “Cận Hoa Nỉ, còn nhớ rằng ai không?”

Tên này nghe rất rất thân quen tai, Lê Tốc phản xạ lại vô nháy đôi mắt, hình như thể cô nhỏ vô căn nhà Cận Duệ, lúc còn nhỏ bé cô vẫn gặp gỡ qua loa vài ba phiên.

Trong trí ghi nhớ, cơ hội ăn diện của cô ý nhỏ anh rất rất bắt trend, nhằm loại tóc xoăn lọn lớn đang được phổ biến nhất, hoa tai trân châu lớn, giầy gót cao tinh xảo, bước lên lầu sáu tựa vô lan can rồi mỉm cười phát biểu với phụ vương của Cận Duệ: “Sao anh ở cao vậy, không tồn tại chút thể lực này là ko thể trèo lên nổi luôn luôn.”

Lê Tốc ko nắm rõ lắm, Cận Duệ đùng một phát phát biểu cho tới cô nhỏ của tôi nhằm làm những gì, cô chỉ hoàn toàn có thể đoán: “Là vì như thế cứu vớt người sao? Thấy việc nghĩa thì nhiệt huyết canh ty đỡ?”

Cận Duệ ko biết vì sao cô lại nghĩ về được chuyện nhiệt huyết thao tác nghĩa này.

Anh phản xạ lại, cảm nhận thấy cô nàng nhỏ hoàn toàn có thể vẫn hiểu nhầm gì đó: “Là bà tớ đâm tôi đấy. Bà tớ và Cận Hoa Dương lừa lọc díu cùng nhau, còn trước cả khi tôi ko sinh đi ra.”

Lúc đầu, Lê Tốc nghe thiếu hiểu biết ý ‘gian díu’ là gì.

Nhưng đợi đến thời điểm cô trả hồn lại, đùng một phát xúc cảm đầu ngón tay trị lạnh lẽo.

Tin tức này còn có lực sát thương cực mạnh, thiệt sự rất rất khó khăn tưởng tượng.

Làm chấn động cả trái đất quan tiền của cô ý.

Đó đó là cô nhỏ của anh ấy, sao hoàn toàn có thể người sử dụng chai rượu đâm anh được chứ?

Hơn nữa, sao bà tớ lại hoàn toàn có thể lừa lọc díu với phụ vương của anh ấy được?

Còn là rất rất lâu trước cơ nữa?

Cô gái nhỏ trầm mang 1 khi lâu, khi Cận Duệ tảo lịch sự coi, chỉ thấy Lê Tốc ăm ắp vẻ quá bất ngờ và hoang mang lo lắng xoay đầu coi hình ảnh chụp của Trần Vũ ở huyền quan tiền.

Ngay trong những lúc này, cô lại lo lắng mang đến Trần Vũ trước tiên?

Khi nhắc cho tới Cận Hoa Nỉ, Cận Duệ vẫn nỗ lực tiết chế sự mai mỉa và cừu địch.

“Dì Tiểu Vũ, dì ấy với biết không?”

“Biết.”

“Dì ấy với nhức lòng không?”

“Đau lòng, trực thuộc viện rất rất lâu.”

Mũi Lê Tốc với chút đau xót, khi tấp tểnh phát biểu gì cơ yên ủi Cận Duệ, anh vẫn vực lên, xoay đầu liếc coi cô một chiếc rồi phát biểu với cô: “Thấy việc nghĩa nhiệt huyết làm những gì cơ tôi sẽ không còn thực hiện, nhất là ở một điểm như Linh Thành này.”

Cô sửng oi.

Người đứng trước mặt mũi cô cúi đầu coi cô, là 1 trong Cận Duệ ăm ắp xa cách kỳ lạ.

Lạnh lùng tương tự như khi anh mới nhất trở lại Linh Thành.

Bình tĩnh quay về, Cận Duệ áp chế xúc cảm, hé miệng: “Đi đùa với chúng ta lên đường.”

Nói xong xuôi, anh tảo quay về bàn ăn.

Đồ bữa sớm đang được anh dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, bên trên bàn chỉ từ nhị chiếc máy tính.

Anh lại ngồi xuống sau PC, gõ lộp cộp bên trên keyboard.

“Tốc ơi, lại phía trên đùa không? Vừa rồi tớ thiếu hụt chút nữa vẫn gắp được, tiếc quá đi!”

“Đến phía trên.”

Lê Tốc phân tích tâm lý lơ đãng, tinh chỉnh vật dụng gắp sắt kẽm kim loại trong máy gắp trứng, vô đầu vẫn đang được nghĩ về lên đường nghĩ về lại những vấn đề lớn lao tuy nhiên anh mới nhất bật mý qua loa vài ba lời nói.

Nếu vẫn phát biểu dì Tiểu Vũ vẫn luôn luôn bị lừa lật, vậy cuộc sống thường ngày sau thời điểm rời Linh Thành cho tới phía Nam của chúng ta, với cần rất rất gian truân không?

Nếu không khí nan, sao lại sở hữu người cường bạo cho tới nỗi bắt chai rượu vỡ đâm anh?

Anh phát biểu anh ko cần là loại người thấy việc nghĩa tiếp tục nhiệt huyết làm?

Nhưng mà…

“Ôi đệch! Đại ca, cậu lợi sợ hãi quá vậy!!!”

Triệu Hưng Vượng rúc ráy lên một giờ đồng hồ, Lê Tốc mới nhất trả hồn lại.

Cô tinh chỉnh vật dụng gắp vị sắt kẽm kim loại cơ, vậy tuy nhiên hoàn toàn có thể vững vàng vàng gắp được một ngược cầu white color lên.

Hai người chúng ta ở bên cạnh đều nhờ vào thùng máy, gần như là nín thở đợi ngược cầu bám theo quy trình vòng đi ra, nhị người còn hưng phấn hơn hết Lê Tốc.

Quả cầu Trắng bị hé đi ra, bên phía trong là 1 trong que kẹo, rất rất thông thường.

Triệu Hưng Vượng không tồn tại hào hứng với kẹo que, tuy nhiên thành công xuất sắc của Lê Tốc vẫn khuyến khích cậu tớ, cậu tớ đẩy Lê Tốc qua loa một bên: “Đại ca mau nhằm tớ demo coi, mau nhằm tớ demo coi.”

Bị Triệu Hưng Vượng gạt đi ra, Lê Tốc tiếp cận mặt mũi bàn Cận Duệ.

Người đang được tiến công keyboard lộp cộp ngước đôi mắt liếc coi máy gắp trứng một chiếc, có lẽ rằng nghĩ về là cô ko đùa nữa, nên lấy một chiếc máy tính không giống cho tới đây: “Chơi không?”

“Cậu ko cần là kẻ tiếp tục phát biểu những lời nói này.”

“Hả?”

Trong đầu Cận Duệ đang sẵn có một gò vấn đề chi thu cụ thể, nên ko phản xạ kịp cô đang được phát biểu gì.

Lê Tốc cũng khá câu chấp nói: “Cậu phát biểu cậu ko cần là kẻ thấy việc nghĩa tiếp tục nhiệt huyết thực hiện, tuy nhiên ngày cơ rõ nét cậu nhặt lá cải Trắng bên trên lan can, vì sao vậy?”

“Cậu nghĩ về là vì như thế sao?”

“Vì cậu hãi những hộ mái ấm gia đình không giống ở những tầng ko cảnh giác tiếp tục giẫm cần, tựa như tôi bị trẹo thương hoặc là bị trượt ngã sấp xuống.”

Khóe môi Cận Duệ khẽ cong lên: “Không tương quan cho tới những hộ mái ấm gia đình không giống, chỉ mất ông nước ngoài cậu thôi.”

Không cần hãi những hộ mái ấm gia đình không giống té sấp xuống, anh chỉ lo lắng mang đến Lê Kiến Quốc vẫn rộng lớn tuổi tác.

Anh sẽ không còn quan hoài cho tới sinh sống bị tiêu diệt của những người không giống.

Ngoại trừ Lê Kiến Quốc.

Lê Tốc với thật nhiều biết bao khó khăn hiểu, ấn đàng cũng nhíu lại: “Nhưng mà… tôi với ông nước ngoài không giống nhau ở đâu chứ?”

Bàn phím vang lên vài ba giờ đồng hồ lộp cộp, Cận Duệ phát biểu, ông nước ngoài cậu ngày này đã phát biểu canh ty u tôi.

Dừng một ít, anh bổ sung cập nhật thêm: “Là người có một không hai.”

Cận Duệ không thích bàn về chuyện này nữa, chuyện cũ khiến cho anh rất rất khó khăn giữ vị thể trạng điềm đạm hòa nhã.

Anh cũng không thích hù cho tới Lê Tốc, phát biểu xong xuôi câu này thì ko phát biểu nữa.

Ngoài hành lang cửa số giờ đồng hồ mưa rơi róc rách rưới, cô nàng nhỏ câu chấp đứng trước mặt mũi anh, cơ hội một chiếc bàn, cô vẫn luôn luôn nhíu chặt ấn hàng không buông đi ra, trầm mang 1 lát, tự nhiên cô gọi anh: “Cận Duệ.”

“Ừm.”

Cô fake qua loa một que kẹo nho nhỏ, vẻ mặt mũi rất thật sự rất rất đau đớn sở: “Ngày cơ tôi tỉnh dậy quá muộn… Nếu ngày cơ tôi với ở cơ, tôi sẽ hỗ trợ cậu, tôi tiếp tục phát biểu hỗ trợ cho dì Tiểu Vũ. Tôi thiệt sự tiếp tục thực hiện vậy.”

Lần trước cô mang đến anh que kẹo, phát biểu mang đến anh biết, cô và ông nước ngoài đều hoan nghênh anh về bên.

Lúc này, lại là 1 trong que kẹo.

Cô phát biểu mang đến anh biết, cô sẽ hỗ trợ anh.

Sau một khi trầm đem, Cận Duệ hé miệng: “Tôi biết rồi.”

Rất kỳ kỳ lạ, vô tòa căn nhà này còn có nhiều rơm rạ phủ bên trên lạc đà vì vậy, tuy nhiên lạc đà vẫn bị tiêu diệt không còn rồi, rơm rạ vẫn mong muốn thực hiện rơm rạ, không tồn tại chút ăn năn hận này.

Cô gái nhỏ trước mặt mũi ko hề làm những gì cả, vẫn đem vẻ mặt mũi đau đớn sở áy náy.

Anh không sở hữu và nhận kẹo que, chỉ hỏi: “Dỗ tôi à?”

“Cũng ko phải…”

Không nên khiến cho cô buồn buồn chán.

Xem thêm: truyện đã nhiều năm như thế

Vì cô không có tội.

Cận Duệ dứt khoát chọc cô: “Nếu dụ dỗ tôi tuy nhiên chỉ người sử dụng kẹo que thì ko được đâu. Tôi cần ăn bánh bao ở phía Tây TP. Hồ Chí Minh, tào phớ ở phía Nam TP. Hồ Chí Minh, bánh ngọt ở trung tâm TP. Hồ Chí Minh. Để tôi nghĩ về coi này, còn nếu như không thì một vỏ hộp sữa Wahaha? Phải đâm sẵn ống mút hút rồi fake cho tới mặt mũi mồm tôi.”

Người mới nhất vừa vặn ỉu xìu đùng một phát lên ý thức, ném kẹo que vô ngực anh: “Nghĩ hoặc quá nhỉ!”