Mười lăm di chuyển bên trên lối, phố Dương Thành phồn vinh phát đạt. Trời mới nhất sẩm tối, chợ đèn hoa đang được banh đi ra, Cố Trường Quân và Chu Oanh nhanh gọn lẹ thay cho thay đổi áo quần, cút dạo bước dọc từ đường phố lâu năm bên dưới sự bảo đảm của cảnh vệ nhị mặt mũi.
Tự vì thế ra phố như vậy này trái khoáy là 1 thú vui vẻ sáng tạo của Chu Oanh. Nhân phẩm nhưng mà phái nữ nhân Hầu Nam ban mang lại nường đó là ko chịu đựng được những loại sắp xếp sẵn u ám như gông xiềng. Nàng cút bên trên đường phố tỏa nắng ánh sáng của đèn vô đêm tối, xung xung quanh vô số những phái mạnh nhân phái nữ nhân kề vai nhau, nhiều quầy mặt hàng bên trên phố chính thức được banh chào bán, tương đối rét bốc lên tựa như những ngọn pháo bông. Trên lối xuất hiện tại một con xe ngựa, nhìn qua chuyện kiểu dáng và phỏng khang trang của chính nó, chắc rằng người chủ cũng cần là người phú quý. Người tiến công xe cộ ngựa hét rộng lớn đòi hỏi người quốc bộ nhường nhịn lối.
Bạn đang xem: gả tam thúc
Chu Oanh bị kéo lịch sự vài ba bước, cánh tay của Cố Trường Quân chắn ngang trước mặt mũi nường đem theo dõi ăm ắp vẻ ngừa.
Nàng kể từ từ ngước đôi mắt lên, song lông mi rậm rạp của phái mạnh nhân sáng sủa ngời như phản chiếu cả những ánh sáng của đèn. Chiếc mũi cao của hắn được độ sáng phản chiếu hắt lịch sự một phía mặt mũi sắc bén. Đôi môi mỏng manh giá buốt lùng đóng góp banh khiến cho Chu Oanh như đắm ngập trong ê, một áp lực nặng nề vô hình dung như nghiền lấy nường.
Xe ngựa trải qua, lòng phố tiếng ồn phồn vinh lại quay về, cánh tay hắn kể từ từ thả lỏng khiến cho tương đối rét dần dần tản cút, chỉ với những cơn dông tố thổi qua chuyện khiến cho từ đầu đến chân nường giá buốt buốt. Nàng xiết chặt áo quần, bước tiến sau sống lưng hắn vô tĩnh mịch. Ánh đèn trước mặt mũi khiến cho đằm thắm hình họa của hắn càng trải lâu năm bên trên mặt mũi khu đất, làm cho nường một bóng sống lưng giá buốt lùng và u ám.
Hắn chợt chạng tay qua chuyện và xiết lấy từng đầu ngón tay của nường ở phía bên dưới ống ống tay áo. Những ngón tay lạnh giá theo lần lượt quấn vô lòng bàn tay to lớn. Chu Oanh ko biết loại xúc cảm nhẹ nhõm êm ắng này rất có thể gọi là gì, chỉ cảm nhận thấy thời điểm hiện tại tâm lý nường vô nằm trong tự do thoải mái.
Hai người cứ bắt chặt tay nhau bước qua chuyện đường phố lâu năm tuy nhiên tuyệt nhiên ko rằng thêm 1 điều này nữa. Hắn ko lúc nào là 1 người dễ dàng xúc động và chuyến thứ nhất hắn biết xúc cảm ở mặt mũi một người là ra làm sao.
Quả thực là chịu đựng ko nổi, thậm chí là còn ko thể đợi thêm 1 giây. Hắn mong muốn với nường, và hắn luôn luôn mong muốn thấy nường xuất hiện tại trước mặt mũi hắn. Cố Trường Quân mong muốn mỗi lúc bản thân nhìn lại đều rất có thể thấy được bóng hình của Chu Oanh. Hắn mong muốn với nường vô toàn bộ những tối yên tĩnh bình thường xuyên mưa dông tố bão bùng ấy.
Hắn mong muốn Chu Oanh được sinh sống một cuộc sống thường ngày bình phàm nhất và ngóng rằng cuộc sống thường ngày của nường tiếp tục mãi mãi yên tĩnh bình, êm ắng đềm.
Thì đi ra ngoài các việc mong muốn với vị thế quyền lực tối cao, mong muốn bịa đặt thiên hạ bên dưới chân, mong muốn đạt được những trở thành tựu đồ sộ rộng lớn, khác người, người tớ còn mong ước loại ấm cúng này.
Thì đi ra đó là loại tạo thành một loài người, là nguyên do vì sao loài người tớ luôn luôn cần nỗ lực vì như thế một mục tiêu.
Thời gian lận lặng lẽ trôi.
Hắn nghỉ chân mua sắm mang lại nường nhị số món ăn lặt vặt bên trên phố rồi lại cho tới trước quầy mặt hàng hoa, hắn tự động tay ghim một cây thu hải lối vì chưng lụa thô thực hiện thủ công bằng tay lên làn tóc của nường. Quả thực tựa như những gì hắn mong đợi, trong tâm địa Cố Trường Quân thời điểm hiện tại tràn trề thú vui.
Sau ê chúng ta chính thức mua sắm rộng lớn loại rộng lớn, ví dụ như đèn lồng, lụa, gói, bột, món ăn nhẹ nhõm và những loại nhỏ nhặt không giống. Cố Trường Quân đối đãi với nường như con trẻ con cái, bao nhiêu đứa con trẻ sát bên mong muốn van nường một không nhiều trang bị tuy nhiên từ từ cũng ko van được nữa, vì chưng quân canh cút nằm trong vậy lấy trang bị của mình rồi bặt tăm vô chỗ đông người.
Đi ngang qua chuyện một quầy đoán số, với người gọi Chu Oanh lại.
“Cô nương này, cô nương mong muốn tính cho tới chuyện kết duyên không? Cứ bịa đặt vài ba lượng bạc xuống phía trên rồi tất cả chúng ta rằng rõ ràng rộng lớn.”
Chu Oanh xoay đầu lại và nhận ra Cố Trường Quân bắt chặt lấy 1 bàn tay mong muốn khuynh hướng về phía nường. Hắn lật bàn tay của tớ lại, cặp chặt cổ tay của thương hiệu thầy tướng rồi sử dụng mức độ “tạch” một giờ đồng hồ.
Nam nhân ê ko cần là kẻ thông thường, cổ tay bị gãy tuy nhiên tuyệt nhiên ko than thở điều này, hắn tớ nghiến răng tỏ vẻ nhức nhối, nhanh gọn lẹ ôm siết lấy cổ tay lùi đi ra xa thẳm, tàn khốc nói: “Cô nương nhưng mà ngài chú tâm cho tới sao? Có đúng không ạ hả vị quan liêu gia này?”
Hôm ni, Cố Trường Quân ko đem quan liêu phục nhưng mà ăn diện như 1 học tập fake Nho giáo thông thường, trong tâm địa Chu Oanh chính thức với chút tin yêu tưởng, ánh nhìn nhìn Cố Trường Quân lòi ra vẻ nghi ngại.
Nam nhân ê nối tiếp cười cợt nói: “Cô nương này rõ rệt là trời sinh oan nghiệt, nhân duyên với người thân trong gia đình thì nông, nửa đời cổ bị người thân trong gia đình gài bẫy, nửa đời sau thì rối ren hôn nhân gia đình. Duyên phận cũng mỏng manh như tớ, kiếp này tấp tểnh sẵn không tồn tại con cái …”
Còn còn chưa kịp rằng không còn điều Cố Trường Quân tiếp tục trừng đôi mắt cút nơi khác, Chu Oanh vội vàng vàng bắt lấy thắt sống lưng ngọc bích của Cố Trường Quân: “Tam giục, chớ nhưng mà.”
Cố Trường Quân quay trở lại và nhìn nường, nước domain authority xinh đẹp nhất của Chu Oanh ẩn nửa vô độ sáng và bóng tối, lông mi hắn khẽ cau lại, hắn cũng lựa lựa chọn tin yêu tưởng nường.
Cố Trường Quân nghiến răng, nói: “Chu Oanh, nường chớ nghĩ về ngợi nhiều!”
Xem thêm: cá trích em yêu anh
Nam nhân nép vô hâu phương rộng lớn giờ đồng hồ nói: “Nếu ngươi lấy người không giống thì thiến nàn còn tồn tại cơ hội giải, nếu như lấy cô nương này thì mệnh ngọc tổn hao, tuổi tác lâu ko được bao lâu! Còn tướng tá hình tương không giống, vị gia gia này. Tương lai phía đằng trước sẽ không còn tươi tắn sáng sủa đâu, có thể nói rằng cả đời gian nan.”
Cố Trường Quân quay trở lại và siết cổ phái mạnh nhân ê.
Đường phố chợt trở thành láo lếu loàn, một người phụ phái nữ la hét rầm rĩ, điều này nhanh gọn lẹ thú vị sự lưu ý của những quân lính tuần tra.
Chu Oanh bắt lấy tay Cố Trường Quân: “Trường Quân, cút thôi. Người chớ so kè với kẻ ê. Người thả hắn đi ra cút, tất cả chúng ta cút thôi!”
Có người dẫn theo dõi sĩ quan liêu và quân lính sắp tới đây, Cố Trường Quân nhìn Chu Oanh tiếp sau đó quan sát về phía xa thẳm, hành vi của hắn tiếp tục thú vị rất nhiều sự lưu ý của người xem, mặt mũi mũi của hắn thì ko cần thiết tuy nhiên Chu Oanh chắc chắn tiếp tục lo ngại.
Cố Trường Quân thả tay, phái mạnh nhân lấp cổ tĩnh mịch lùi lại thậm chí là còn không thích nép dọn quầy mặt hàng của tớ, vừa phải cút được vài ba bước tiếp tục vứt chạy.
Cố Trường Quân đem Chu Oanh vô vào ngõ, cút một quãng rồi cho tới một điểm đìu hiu.
Hắn dựa sống lưng vô hàng rào gạch xanh rớt, Cố Trường Quân ôm vai nường rồi hỏi: “Nàng với tin yêu điều rằng bậy bạ của con cái quỷ ê không? Chu Oanh, chớ ngốc nhé. Nàng ko được quy tắc tin yêu vô bất kể ai, nước ngoài trừ tớ.”
Chu Oanh khẽ ngước đầu, sống lưng khuynh hướng về phía mặt mũi trăng bên phía ngoài ê.
Khuôn mặt mũi hắn nhòa ảo đến mức độ ko rất rõ, chỉ ngửi thấy một ít tương đối thở của hắn tiếp tục khiến cho trong tâm địa nường cảm nhận thấy vô cùng lo ngại.
Chu Oanh kiễng chân, nhị tay áp vô má hắn.
“Tam giục, nếu như những gì hắn rằng được ứng nghiệm thì sao? Người tiếp tục tự động xử lý như vậy nào?”
Cố Trường Quân ko vấn đáp, hắn tiến thủ lại sát thổi tương đối rét vô tai nàng: “Nàng với tin yêu điều tớ không?”
Chu Oanh ko banh mồm đáp lại. Một khi lâu sau nường mới nhất nhắm đôi mắt nhẹ dịu phun đi ra một chữ: “Có.”
Cố Trường Quân câu lên khóe môi thì thào: “Vậy thì nường cũng muốn gả mang lại tớ không?”
Chu Oanh tạm dừng, nhị tay buông thõng xuống. Cố Trường Quân siết chặt eo nàng: “Chu Oanh, nường gả mang lại tớ nhé?”
Hắn tiếp tục vất vả đến mức độ khiến cho nường cảm nhận thấy nhức lòng.
Đôi môi Chu Oanh run rẩy run rẩy, khẽ khàng gọi nhị tiếng: “Tam giục.”
Cố Trường Quân mơ hồ nước nghe thấy giờ đồng hồ thổn thức của nường.
Xem thêm: nhất thế triêu hoa
Hắn ôm siết lấy Chu Oanh, gục đầu xuống lấp đôi mắt nàng: “Này, chớ sợ hãi, tớ ở phía trên nhưng mà.”
Đôi mặt hàng mi Chu Oanh run rẩy rẩy, nước đôi mắt chậm rãi rãi rơi xuống.
Nàng nhỏ giọng đáp lại: “… Gả mang lại chàng
Bình luận