đuôi nhỏ thật ngọt

Editor: envi

Bởi vì như thế khi trưa vượt lên mệt mỏi, Đường Ôn bị Tống Tử San lôi cho tới trọ tại trường ngủ một giấc, ko thể chuồn mua sắm vỏ hộp cây bút với Hứa Hành Niên, vì thế lời hứa hẹn này đành đẩy thanh lịch ban đêm.

Bạn đang xem: đuôi nhỏ thật ngọt

Lúc tan học tập, Hứa Hành Niên nhắn tin cậy cho tới bảo dĩ nhiên cô nên đợi anh một thời gian, cô ngoan ngoãn ngoãn rep "OK", tiếp sau đó đứng bên dưới cây ngô đồng ngoài cổng ngôi trường đợi anh.

Hoàng thơm tùy ý trải từng chân mây, mùng trời như ánh lửa cháy rộp, như thực như ảo.

Cô nhàm ngán vung vẩy ống tay áo binh phục, nhìn học viên tiếng ồn ồn ào trở về phía cổng ngôi trường, xô qua quýt đẩy lại, lại như bọn ong ùa vào một trong những quán trà sữa, chen lấn nhập không khí chật như nêm cối.

Có một song tình nhân nhỏ khoác đồng phục vô nằm trong vất vả mới nhất bay được ngoài chỗ đông người, hít thâm thúy một khá, chúng ta nam giới cầm thiệt chặt tay cô gái, ko biết chúng ta nam giới cười cợt trình bày gì cơ, chọc mang đến nữ giới bản thân giận dỗi tấn công cậu tao bao nhiêu kiểu mẫu.

Thật chất lượng...

Đường Ôn nhìn vượt mức để tâm, khi Hứa Hành Niên cho tới sát cũng ko biết, mãi cho tới khi toàn thân to lớn của anh ý chắn ánh hoàng thơm lại, cô mới nhất hồi hồn——

"Đang nhìn gì thế?" Âm thanh ngay lưng biếng điểm anh như con cái suối nhập chảy róc rách nát, rất là êm ắng tai.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, bám theo bạn dạng năng nói: "Không đem gì."

Hứa Hành Niên nhìn đi ra được cô đang được che cất giấu xúc cảm, xoay đầu quan sát về phía mặt mũi cơ, đôi bạn trẻ cơ đã đi được rồi, chỉ với lại quán trà sữa đang được tấp nập kẻ mua sắm người cung cấp, hương thơm sữa nhập quán cất cánh lượn mọi chỗ.

"Muốn húp à?"

"À... Cũng ko nên," cô vén làn tóc rối loàn đi ra sau tai, liếm môi trình bày, "Đông vượt lên, nhằm thứ tự sau chuồn anh."

Nghĩ cho tới việc giờ ngủ giải lao của tiết tự động học tập ban đêm khá ngắn ngủn, anh cũng ko thứ tự lữa nữa: "Đi thôi, cho tới hiệu sách."

Hiệu sách nằm sát phía đối lập ngôi trường, nhị người chuồn một tí là cho tới rồi, dáng vóc của ngôi nhà tiệm hòa ái dễ dàng sát, sau thời điểm thấy Hứa Hành Niên thì đặc biệt hí hửng, nhân hậu lành lặn xin chào chất vấn.

"Chú tìm kiếm được cuốn phụ đạo khoa học tập đương nhiên con cháu mong muốn thứ tự trước rồi." Chú ấy trình bày kết thúc ngay lập tức lấy nhị cuốn sách kể từ quầy sản phẩm đem mang đến anh.

Đường Ôn rẽ đôi mắt nhìn qua quýt, tầm đôi mắt tạm dừng bên trên phỏng dày của cuốn sách, còn còn chưa kịp cảm thán, Hứa Hành Niên ngay lập tức đem sách đẩy cho tới trước mặt mũi cô.

???

Cô trừng rộng lớn đôi mắt nhìn anh, không hiểu biết dụng tâm của anh ý lắm.

"Nhà xuất bạn dạng sách phụ đạo này khá quí phù hợp với em, toán lý hóa ko nên là điểm yếu kém của em sao?"

Cô ngửng đầu lên, mong muốn trình bày lại thôi: "Chỉ là..."

Anh trầm dìm một thời gian, rũ mắt: "Anh cũng tiếp tục giảng đề mang đến em nữa, ko nên hồi hộp."

Đường Ôn nghe thế, sau cùng cũng thỏa mãn nhu cầu, cười cợt hì hì nhận lấy.

Hai người tiếp cận kệ sách bên phía trong, nhập tiệm rõ ràng đem bao nhiêu em gái biết Hứa Hành Niên, sau thời điểm nhìn anh một khi bèn hấp tấp vàng nằm trong người ở bên cạnh nhỏ giọng thủ thỉ, một em gái không giống cũng quan sát về phía anh.

Quả nhiên, Hứa Hành Niên thực sự vượt mức hấp dẫn sự để ý.

Đường Ôn ngán chán nản rũ đầu, thất thần lê tay qua quýt những sản phẩm sách được chuẩn bị bên trên kệ, nào ngờ phần cuối giá bán sách lại sở hữu một khoảng tầm trống rỗng rất rộng, cô vừa phải chạm nhập, sách vở và giấy tờ chính thức như bài xích domino, ào ào sập xuống tựa sông cuộn đại dương gầm, từng quyển từng quyển rơi bên trên mặt mũi khu đất.

Đường Ôn: "......"

Tiếng vang quá to vẫn hấp dẫn ánh nhìn của người xem nhập hiệu sách.

Xoạt một chiếc mặt mũi cô vẫn đỏ au bừng, hấp tấp vàng rời khỏi phía đằng trước nhặt sách lên, thấy ông ngôi nhà vội vàng chạy cho tới, ngay tắp lự van lơn lỗi: "Cháu... con cháu van lơn lỗi!"

Hoảng hốt đến mức độ loàn không còn cả lên, ngón tay ngay lập tức bị một trang sách cứa qua quýt, cô kêu nhức một giờ đồng hồ, tay đột nhiên rụt lại như bị năng lượng điện rung rinh, triệu tập nhìn kĩ, trừng trị hiện tại tiết đang được chảy đi ra kể từ vết cứa.

Hứa Hành Niên quay đầu sang một bên qua quýt coi thì thấy một mùng này, ngươi nhíu chặt, tiếp cận nhẹ dịu kéo cô kể từ bên dưới khu đất vùng lên, còn bản thân thì ngồi xổm xuống nhặt sách rơi bên dưới khu đất.

Cũng may ông ngôi nhà là kẻ rất hay, hào sảng xua xua tay: "Không sao đâu, vốn liếng dĩ kiểu mẫu kệ sách này cũng ko chất lượng lắm, không biến thành thương là được." Nói kết thúc còn kêu nhân viên cấp dưới đem băng cá thể cho tới, đem mang đến Đường Ôn.

Cô cảm kích nhận lấy, lại ko hấp tấp dán nhập nhưng mà nhìn để ý những cuốn sách bên trên sàn ngôi nhà, nhìn một khi mới nhất yên lặng lòng.

Hứa Hành Niên đang được xếp lại sách sử dụng dư quang đãng thấy cô đứng đực đi ra cơ, đem sách nhập ngực ck lên giá bán, xoay người sát lại sát cô, lấy băng cá thể nhập tay cô chuồn.

Đường Ôn khá sửng nóng bức, dừng đôi mắt nâng mặt mũi nhìn anh.

Con ngươi anh thật sạch sẽ, không thật nhiều xúc cảm. Ngón tay thon lâu năm nhanh gọn xé vỏ băng cá thể, ánh nhìn buông xuống nhìn ngón tay đang được chảy tiết.

"Đau không?" Anh nhìn nhập đôi mắt cô, trầm thấp chất vấn.

Đường Ôn rung lắc đầu, mềm mịn trả lời: "Không nhức."

Anh sử dụng khăn giấy tờ vệ sinh tinh khiết chút tiết, lại cẩn trọng từng tí dán băng cá thể lên ngón tay cô, kín mít. Đường Ôn cảm hứng mặt mũi bản thân như bị rộp vậy, hấp tấp vàng rút tay đi ra, ngồi xổm xuống nhặt sách vở và giấy tờ bên trên mặt mũi khu đất.

Xem thêm: chiến thần ở rể dương thanh tần thanh tâm

Ngực trái ngược cứ đập bùm bùm không ngừng nghỉ.

Ông ngôi nhà hí hửng tươi tắn hớn hở nói: "Không phiền bao nhiêu đứa, hấp tấp gì thì mau chuồn chuồn."

Cô đâu thể ko biết xấu xa hổ vì vậy, nhất quyết nên quăng quật sách ngay lập tức ngắn ngủn lên bên trên giá bán mới nhất yên tâm.

Chọn một cái vỏ hộp cây bút in hoa color hồng nhạt nhẽo, còn mua sắm tăng bao nhiêu cây cây bút mực, mãi cho tới khi hoàng thơm bị mùng tối blue color đại dương nuốt trộng, nhị người mới nhất loay hoay thoát ra khỏi hiệu sách.

Trước khi đi ra cửa ngõ, Hứa Hành Niên lại van lơn ông ngôi nhà tăng nhị miếng băng cá thể.

Đường Ôn khó khăn hiểu nhìn anh, anh trầm khoác kéo cô đi ra cửa ngõ, nhị phụ vương bước tiến nhập rừng hoa vô nằm trong yên lặng tĩnh sau ngôi trường học tập, đứng bên dưới một cây hòe rộng lớn.

Nơi này tiếp giáp với quần thể dạy dỗ học tập, nước ngoài trừ giờ du lịch đi ra thì đặc biệt không nhiều người tương hỗ, Đường Ôn còn còn chưa kịp chất vấn ý anh là sao, anh ngay lập tức sử dụng ánh nhìn ý bảo cô ngồi lên thềm đá mặt mũi cây hòe chuồn.

Cô ngoan ngoãn ngoãn ngồi xuống, chớp chớp mắt: "Sao vậy anh?"

Hứa Hành Niên nửa ngồi xổm trước mặt mũi cô, nhẹ nhõm cầm lấy ống chân cô, dễ dàng như trở bàn tay toá song giầy khá vượt lên gian khổ đi ra.

Cởi vớ đi ra mới nhất trừng trị hiện tại cẳng bàn chân đã biết thành xước domain authority cả mảng rồi.

Đường Ôn cả kinh, cô vốn liếng dĩ quen thuộc Chịu đựng nhức rồi, ko cho là Hứa Hành Niên vẫn nhìn đi ra được.

Cô gặm môi, trúc trắc giải thích: "Lúc chuồn team hình lực lượng... bị xước domain authority..."

"Sao ko nói?"

Nếu ko nên vừa phải nãy khi cô ngồi xuống nhặt sách khá lảo hòn đảo thì anh cũng ko trừng trị sinh ra.

Cô thấp giọng lẩm bẩm: "Đâu đem yếu ớt ớt vì vậy đâu......"

Anh ko trình bày, xé băng cá thể cầm chặt trong tâm bàn tay, chũm nhị góc nhẹ dịu dán lên cẳng bàn chân cô. Ngón tay anh khá mức giá, trong những lúc vô tình nhẹ nhõm cọ qua quýt cẳng bàn chân cô, vừa phải mượt vừa phải ngứa.

Đường Ôn ko chớp đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Hành Niên, ánh đèn sáng lối mỏng dính manh, thần sắc tráng lệ và trang nghiêm điểm anh càng góp thêm phần êm ả ——

Trong nháy đôi mắt, chừng như tim lỡ mất mặt một nhịp.

Bóng tối u mê mệt, từng tiếng động đều yên lặng tĩnh.

Đường Ôn chuồn giầy nhập, đứng trực tiếp bên trên bậc thang, sửa lại làn tóc bị gió máy tối thổi loàn, híp đôi mắt quan sát về phía người đứng bên dưới bậc thang, đùng một phát vươn 1 bàn tay bắt lấy ống tay áo sơmi của anh ý.

Anh dừng đôi mắt nhìn cô, đối lập với con cái ngươi nhập trẻo của những người cơ.

Đèn lối ở bên cạnh cây hòe đùng một phát sáng sủa lên, anh đứng ngược sáng sủa, ngũ quan lại khá mơ hồ nước.

Sau một khi lâu suy tư, mũi chân cô khá động, như vẫn hạ một quyết tâm rất rộng, cong khóe môi, sử dụng giọng điệu ủy khuất nhẹ dịu nói: "Em đói."

Rốt cuộc thì......

Nghe thấy ngữ khí không xa lạ ấy, trong tâm Hứa Hành Niên sau cùng cũng thở lâu năm thoải mái một khá, bẫy vai căng chặt khá buông lỏng một không nhiều.

"Muốn ăn gì?" Anh thuận thế chũm cổ tay cô, đầu ngón tay khá sử dụng mức độ.

"Không biết......" Cô lẩm phụ vương lẩm nhẩm, đùng một phát ánh nhìn sáng sủa lên, hất tay anh đi ra, choãi cả nhị tay đi ra, dẩu môi bên dưới, "Anh cõng em chuồn."

Giọng trình bày như giờ đồng hồ chuông bạc lắng đọng tựa mật lăn kềnh nhập lòng, siêu dễ dàng nghe.

Anh nhẹ nhõm nhấp môi, thật lực che vệt khóe môi mong muốn cười cợt, con quay người lại, nửa ngồi xổm xuống: "Lên chuồn."

Đường Ôn nghiêng người về phía đằng trước, vòng đeo tay qua quýt cổ anh, chân cong lên cặp nhập eo Hứa Hành Niên.

Hứa Hành Niên lưu giữ chân cô, thoát ra khỏi rừng hoa. Vóc dáng vẻ cô đặc biệt nhỏ, trọng lượng cũng nhẹ nhõm, nhẹ dịu như cõng một cái bao vận tải nhỏ bé xíu. Cô gác đầu nhỏ bên trên đầu vai anh, ngửi được hương thơm xà bông điểm phần cổ áo, hạnh phúc tự do thoải mái ——

"Chuyện trong ngày hôm qua anh chất vấn em, em suy nghĩ kỹ rồi." Cô ngoan ngoãn ngoãn quay đầu sang một bên qua quýt, tiếng nói nhu hòa.

Hứa Hành Niên ngẩn đi ra một chút ít, khá quay đầu sang một bên.

Tiếng chuông xe đạp điện điểm ven lối vang lên phiền phức một vị hoàng thượng vô gia cư phía góc lối, hoàng thượng khẽ kêu "meo" một giờ đồng hồ, cong người cất cánh qua quýt chân Hứa Hành Niên lủi mất mặt.

"Em thực sự cho là so với anh, chắc hẳn rằng là kể từ nhỏ em vẫn quí rồi."

"Nhưng thời điểm hiện tại bất luận tất cả chúng ta là mối quan hệ gì, đều bị tác động vì như thế thơm ước phụ huynh ấn định trước, em không thích nhằm người không giống cảm nhận thấy, anh là vì như thế thuận bám theo người rộng lớn mới nhất ở mặt mũi em......"

Xem thêm: co vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện tranh

"Mọi người đều ở cùng mọi người trong nhà bên trên hạ tầng là tình thương, còn tất cả chúng ta, chừng như thiếu thốn mất mặt vài ba quy trình......"

Âm thanh tinh xảo êm ả như cơn gió máy non quấn quýt mặt mũi tai, từng giờ đồng hồ từng giờ đồng hồ kích ứng giờ đồng hồ lòng Hứa Hành Niên, giây tiếp theo sau, anh nghe thấy thiếu thốn phái đẹp sau sườn lưng rõ nét trình bày ——

"Cho nên Niên Niên à, nhằm em bám theo xua đuổi anh nhé."