chỉ yêu mình em truyện tranh

                                    
                                              

  Đại Lê dựa nửa người bên trên chóng căn bệnh, hai con mắt black color như ngọc bích đang được hé thiệt to tát, cô nom Tiêu Hữu Thành sai người dịch chuyển đồ đạc và vật dụng vô vào chống căn bệnh, bàn, giá chỉ áo, chăn mỏng dính, khăn mặt mũi, chén ngà... Cô rốt viên nhịn ko được hé miệng: "Anh ko nên ở trên đây chứ?"

"Phải," Tiêu Hữu Thành mang lại cô một câu vấn đáp chắc chắn rằng, anh mỉm cười cợt ngồi mặt mũi mép chóng, "Anh ham muốn bảo vệ em."

Bạn đang xem: chỉ yêu mình em truyện tranh

"Có chưng sĩ hắn tá mà!"

"Sao hoàn toàn có thể bảo vệ cảnh giác vì như thế người thân."

Đại Lê liếc xéo Tiêu Hữu Thành một chiếc, anh cười cợt mà đến mức dịu dàng êm ả vô tư lự, rằng vì vậy nhưng mà cũng ko thấy nửa phần ngượng ngùng.

"Anh không tồn tại việc gì thực hiện sao?"

"Việc thực hiện ở phủ đô đốc cũng hoàn toàn có thể thực hiện ở trên đây, anh sẽ không còn gây phiền hà em."

"Mẹ em tiếp tục khước từ."

"Anh tiếp tục thăm dò chưng gái thủ thỉ, chưng ấy đồng ý rồi."

Đại Lê há hốc mồm vì như thế ngạc nhiên, vóc dáng đem chút ngớ ngẩn, u rõ nét ko mến anh, tuy nhiên lại được chấp nhận chuyện vì vậy.

Tiêu Hữu Thành kìm lòng ko được nhưng mà ôm cô, anh kiêu hãnh nói: "Con rể kiểu như anh đảm bảo chất lượng vì vậy, chưng gái làm thế nào hoàn toàn có thể ko thích?" Anh rốt viên thành công xuất sắc cảm nhận được một góc nhìn khinh thường bỉ kể từ cô.

"Mỗi ngày anh cho tới nom em ko nên như nhau sao? Tại sao nên trở thành tựa như một phút cũng ko rời?

"Một phút anh cũng ko tách ngoài em."

"..."

"..."

"Anh ngủ ở đâu?"

"Sô trộn."

"Không tự do thoải mái."

"Thực rời khỏi," anh cong khoé mồm, nụ cười cợt đem phụ thân phần hư hỏng hư hỏng, "Giường của em vô cùng rộng thoải mái."

"Anh nên ngủ bên trên ghế sô trộn chuồn."

"..."

Tiêu Hữu Thành cũng ko thể khi nào là ở kề bên cô, có rất nhiều khi anh nên tiếp cận quân doanh, Thường Phi cho tới nhiều hơn thế vô buổi ngày, trước khi Trần Tiểu Dẫn cũng hoặc cho tới, lúc này Tiêu Hữu Thành tại vị trí này, thường ngày anh tớ chỉ cho tới vô giây lát, report tình hình vô bang mang lại Đại Lê.

Hôm ni Tiêu Hữu Thành kể từ quân doanh quay trở lại, Thường Phi vẫn tồn tại ở vô chống, Tiêu Hữu Thành gọi một giờ chưng gái, rồi ngồi ngay lập tức cộc khoan thai, Thường Phi vực lên ham muốn sang trọng chống sát vách, anh tiễn đưa bà trải qua, sau khoản thời gian quay trở lại thì thẳng ngồi bên trên mép chóng.

Xem thêm: em chồng chị dâu

"Buổi trưa em đã từng gì?"

"Không đem gì, chỉ nằm trong u thủ thỉ phiếm."

Thực rời khỏi anh tiếp tục sớm thấy một góc bìa blue color thẫm ở bên dưới gối, anh nhanh gọn lẹ rút rời khỏi, là một trong cuốn buột sách thiệt dày, anh nom cô với góc nhìn trách cứ cứ.

Cô mím môi, vẻ mặt mũi như 1 đứa con trẻ bị phát hiện thực hiện chuyện sai, vẫn thấy bản thân đem lý, "Xem buột sách ko thực hiện tác động tới sự phục sinh của chỗ bị thương."

"Bác sĩ rằng em nên ngủ ngơi! Không thể hao tâm tốn sức!" Khẩu khí anh ngặt nghèo tự khắc, thực sự đang được giáo huấn cô.

"Mỗi ngày ở tại vị trí này sẽ không làm cái gi cả, thiệt nhàm ngán." Giọng rằng cô quyến rũ, nũng nịu.

Anh cau mi, kháng cự lại sự miệt mài hoặc.

"Hữu Thành~~~~~" cô cố ý kéo dãn âm cuối, nhẹ dịu thở than, trái ngược thực ham muốn thực hiện người tớ mượt lòng.

Tiêu thiếu hụt soái ngoan ngoãn cường kháng cự, thà bị tiêu diệt chứ không hề Chịu khuất phục, "Không được! Gọi anh yêu thương cũng ko được!"

"Anh yêu thương."

".......... Được rồi..... mỗi một ngày chỉ mang lại coi một chút ít..."

Khoé mồm cô uốn nắn cong lên, cười cợt tựa như mèo, cô nhanh gọn lẹ thơm lên má anh.

Sáng ngày tiếp theo anh ra bên ngoài, sau khoản thời gian quay trở lại thì fake mang lại cô bao nhiêu cuốn sách, "Cho em giải buồn."

Cô vô nằm trong hạnh phúc nhận lấy, tuy nhiên trong nháy đôi mắt khuôn mặt mũi chợt đen thui lại, -_-/// tranh liên hoàn*.

(*) Truyện giành giật cổ Trung Quốc liên trả họa là một trong mô hình kể chuyện theo gót giành giật vẽ đặc thù của Trung Quốc. Các câu truyện mang tính chất lịch sử dân tộc, thần thánh được thể hiện tại theo gót lối giành giật liên trả chung người gọi phần nào là tưởng tượng được về cốt cơ hội hero, quang cảnh xã hội, vạn vật thiên nhiên và nhân loại trong mỗi quá trình của lịch sử dân tộc Trung Quốc. [nguồn: ptic]

Anh lao vào chống vô thay cho ăn mặc quần áo, cao giọng nói: "Truyện giành giật liên trả rất tuyệt, ko tiêu tốn không ít ý thức, cỗ này tự anh cố ý lựa lựa chọn, chữ rộng lớn, giành giật vẽ in rất rõ ràng ràng."

-_-///

Đại Lê cảm nhận thấy tự do thoải mái, chiều tối anh ko rời khỏi cửa ngõ, chỉ ở vô chống coi văn khiếu nại, chính vì Thường Phi bị cảm mạo nên thời điểm ngày hôm nay ko cho tới, vô chống căn bệnh chỉ từ lại nhì người chúng ta.

Tiêu Hữu Thành lật coi văn khiếu nại, thỉnh phảng phất ngấc đầu nom cô, đem Lúc góc nhìn anh chỉ lướt qua chuyện, đem Lúc lại nhắm nhía thiệt lâu, tuy nhiên Đại Lê ko trị hiện tại, cô chỉ triệu tập vô chuyện tranh nằm trong tay, khẽ cười cợt một khi, chau mi một lúc, một hồi lại cắm môi, thậm chí là mang trong mình một phen lòi ra vẻ u oán thù vô góc nhìn... Vẻ mặt mũi này ko lúc nào thấy bên trên mặt mũi cô, khiến cho cho tất cả những người tớ khôn cùng xích míc, vừa vặn ham muốn yêu thương cô, lại vừa vặn ham muốn "khi dễ" cô... Đương nhiên, anh cũng chỉ hoàn toàn có thể tâm trí...

Xem thêm: tám gậy tre đánh người

Tiêu Hữu Thành thường xuyên tâm coi report chiến sự ở tuyến phía tây, cũng ko biết trải qua chuyện bao lâu, Lúc anh ngấc đầu đợt tiếp nhữa, ko ngờ cô đang được ngủ, nhì ngón tay còn cặp quyển chuyện tranh, tấm chăn chỉ kéo lên trước bụng, 50% khuôn mặt mũi nghiêng qua chuyện ngả vô cái gối dựa quyến rũ, khá khí gục người xuống.

Anh vô nằm trong cẩn trọng cho tới mặt mũi cô, bước đi ko trị rời khỏi một chút ít tiếng động, nhẹ dịu tiếp cận, anh rút truyện rời khỏi, không đủ can đảm va cho tới cánh tay cô, rồi anh lấy tấm chăn mỏng dính bên trên sô trộn phủ lên trên người cô, chỉ nhằm hé rời khỏi khuôn mặt mũi nhỏ nhắn.

Thời tiết đang được vào thời điểm cuối thu, khung cảnh chiều tối khoảng chừng phụ thân tư giờ, đó là chống căn bệnh thời thượng, phần bên trước hành lang cửa số đem nhì lớp tấm che, một tờ vải vóc tía, một tờ vải vóc lụa, thời điểm hiện nay có duy nhất một lớp, ánh mặt mũi trời xuyên qua chuyện lớp vải vóc lụa mỏng dính cơ hấp thụ vào vô, tia nắng ngày thu không thể mạnh mẽ và tự tin, lại vô chiều tối, khả năng chiếu sáng lợt lạt dịu dàng êm ả rọi vô trán cô, trải qua những sợi tóc phất phơ bên trên khuôn mặt nhằm lại những bóng nhòa đẩy sóng.